Tim Nhiếp Huyễn đập loạn nhịp một lúc thật lâu, Dung Hàm Chi nhướn mày cười, gọi y: “Bệ hạ?”
Ngũ quan của hắn mang theo một vẻ diễm lệ khó có thể diễn tả bằng lời, khi cười rộ lên lại phá lệ rực rỡ chói lọi, thần thái lại trong thuần, đôi mắt cũng sáng sáng trong trong, một đôi mi nhãn như vậy, tựa như chỉ có tiểu hòa thượng bên trong chùa miếu nơi thâm sơn cùng cốc nào đó mới có thể có được.
Nhiếp Huyễn phục hồi tinh thần, chậm rãi nói: “Lúc trước là trẫm ủy khuất Dung khanh, Dung khanh oán trẫm sao?”
Dung Hàm Chi sâu sắc nhìn y một cái, cơ hồ nhìn thấu suy nghĩ của y, mới cười nói: “Thần nếu nói oán thì là sai, nói không oán lại là khi quân, bệ hạ hỏi thật hiểm ác quá.”
Dừng một chút, không đợi hoàng đế kịp phản ứng, lại nói: “Hôm qua gặp mặt, thần liền biết bệ hạ hôm nay đã thoát thai hoán cốt, bất luận là việc gì trước kia, chuyện cũ nên bỏ qua, thần Dung Hàm Chi nguyện máu chảy đầu rơi vì bệ hạ.”
Một thần tử cư nhiên dám nói với hoàng đế những lời như “chuyện cũ rồi bỏ qua đi” như vậy, thật sự là quá mức quá phận, đám thái giám đứng sau lưng hoàng đế đều giật giật mí mắt, thầm nói trước đây sao lại không biết tên Dung Hàm Chi này là người không biết thân phận như thế.
Nhiếp Huyễn lại không một chút bực dọc, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Còn mê luyến sâu hơn.
Đã lâu lắm không được gặp một người thuần túy nhiệt liệt như Dung Hàm Chi này vậy.
Y làm hoàng đế đã lâu lắm, từng gặp rất nhiều triều thần hư tình giả ý mà đáy lòng lại tràn đầy tính toán, thế nên y trầm mê với việc đánh vỡ lớp ngụy trang của những nam nhân áo mũ chỉnh tề kia, từng chút từng chút lột sạch bọn họ, đạt được khoái cảm khi chơi đùa nơi ẩn sâu cơ mật bên trong.
Mà Dung Hàm Chi thẳng thắn như vậy, một chút cũng không có hư tình giả ý mượn cớ che đậy, nhiệt liệt thuần túy lại còn phảng phất như một thiếu niên, một ngọn lửa, không chút nào giống như một người đã hơn ba mươi tuổi. Đứng giữa một đám đại thần xuất thân thế gia ngay cả đi đường cũng phải toan tính thiệt hơn từng bước còn kiêu ngạo hất cằm, cả người hắn lại như phát ra ánh sáng rực rỡ, lóa mắt khiến cho y không dời được tầm nhìn.
Khó trách Chu Hi dung không được hắn, khó trách ngay cả triều đình này cũng dung không được hắn.
Chưa nói đến việc hắn và Chu Hi là hai người hoàn toàn rõ ràng là bất đồng, thì thứ không khí ô hạp chết chóc trầm trầm giữa những tranh đấu trong triều đình, căn bản cũng không thể chứa đựng được ánh sáng chói lọi rực rỡ như vậy.
Sự nhiệt liệt thuần túy của Dung Hàm Chi tựa như một tấm gương, có thể rành mạch chiếu ra mọi dối trá ti tiện thuộc về triều đình này.
Giữa ánh mắt mê luyến sâu đậm của mình, Nhiếp Huyễn cũng nhận ra được, chính mình cũng dung không được hắn.
Bởi vì chính bản thân y là kẻ dối trá nhất ti tiện nhất trên triều đình này, y sợ chính mình cũng giữ không nổi hắn.
Như cỏ lau đứng bên cạnh cổ thụ, y nhìn hắn cũng cảm thấy tự biết xấu hổ.
Cái loại thằng thắng bộc trực không chút kiêng nể không chút che dấu này khiến cho y trầm mê bao nhiêu liền có bấy nhiêu sợ hãi phòng bị, một hoàng đế ngay cả khi tươi cười cũng không thể để người suy đoán ra được hỉ nộ, là không có tư cách cũng không có đảm lượng đến ôm lấy sự mãnh liệt này.
Hai đời làm vua, đây vẫn là lần đầu tiên, y mê luyến sâu đậm một thần tử, nhưng thậm chí cả dũng khí thò tay đến ôm cũng không có.
Y đã sớm thành thói quen nắm chắc phần thắng, lần này lại là chưa đánh đã sợ, thất bại thảm hại.