[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 58: Chương 58




Hơi mím môi, Nhiếp Huyễn từ từ nói: “Hôm qua thiết yến, vẫn chưa kịp nói chuyện với Dung khanh, Dung khanh theo trẫm vào hữu thiên điện đi.”

Đại Yến lấy tả văn hữu võ, tả thiên điện là những kệ văn kiện và tấu chương, hữu thiên điện lại chứa đầy quân báo từ các nơi, nhưng đây không phải là điều chính yếu.

Bên dưới sàn nhà hữu thiên điện, là một bản đồ toàn cảnh Đại Yến cơ hồ phủ kín diện tích một nửa sàn thiên điện.

Nhiếp Huyễn tháo giày, từng bước chân trần đạp lên vạn dặm non song, bước đến vị trí kinh thành, dùng mũi chân điểm điểm lên thành quách trên bản đồ, nói với Dung Hàm Chi: “Dung khanh đến đây.”

Bản đồ này vốn dĩ bị nguyên chủ cất giữ trong quốc khố, là sau này Nhiếp Huyễn cho người tìm thấy trải ra ở đây.

Dung Hàm Chi lần đầu nhìn thấy bản đồ tỉ mĩ trên diện rộng như vậy, đầy mặt tán thưởng không chút che lấp, nghe vậy cũng cởi giày, bước lên tấm bản đồ, lại không đi về hoàng thành nơi hoàng đế đang đứng, mà trực tiếp bước về phương bắc, thằng đến một chỗ mới dừng lại, cúi đầu chăm chú nhìn từng dãy núi con sông bên trên, cười nói: “Mấy năm này, thần liền đóng quân ngay tại đây, chống đỡ Hung Nô.”

Nhiếp Huyễn chăm chú nhìn sườn mặt của hắn.

Từ góc độ này nhìn qua, mi nhãn sắc bén diễm lệ kia liền có vẻ càng thêm tươi đẹp một chút.

Y thoáng gật đầu nói: “Dung khanh vất vả“. Nói xong liền đứng dậy từng bước đi đến bên cạnh Dung Hàm Chi.

Theo tỷ lệ xích, đã là đạp muôn sông nghìn núi vượt biển mà đến.

Cuối cùng đứng lại bên cạnh Dung Hàm Chi, khoanh chân ngồi xuống, chỉ vào thành quách trên bản đồ, nói: “Dung khanh, nói với trẫm một chút, mấy năm nay ngươi ở phương bắc sống như thế nào?”

Dung Hàm Chi cũng không câu nệ, mũi chân vạch một vạch qua trên bản đồ, nói: “Con sông này, chính là nơi mà thần lãnh binh đánh bại Hung Nô lần đầu tiên.”

Nhiếp Huyễn gật đầu, bày ra một bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Dung Hàm Chi bỗng nhiên bật cười: “Khi đó vừa mới đến phương bắc, ngựa cũng không biết cỡi, binh thư thì đã xem nhiều, nhưng lại không xem là biết việc binh được. Thần là nhân sĩ Giang Nam, lúc vừa mới đến phương bắc, lại vừa đúng ngay mùa đông, mỗi ngày đều cảm thấy mình sắp lạnh chết, phương bắc đốt than đá hơi nhiều, dễ bị sặc, hơn nữa cũng luôn không quen được với vật tư trong quân, liền mỗi ngày đều học đánh quyền với đám tướng sĩ kia, nóng thì có nóng, lại mệt gần chết.”

“Trận kia có thể đánh thắng cũng đều nhờ vận khí tốt. Vốn dĩ thần nghĩ sẽ quyết chiến cùng Hung Nô ở chỗ này,“ vừa nói, mũi chân vừa chấm lên một vùng hoang vu, “liền ở nơi này triển khai thế trận, bị lão tướng quân Vương Thịnh thóa mạ một trận. Vương lão tướng quân nói, phải phái ra một nhánh quân yểm trợ, bao vây sau lưng, biến người Hung Nô thành sủi cảo. Thần tính tình ngoan cố, Vương lão tướng quân cũng không kém bao nhiêu, tranh nhau một ngày, cuối cùng đều đói bụng, lúc ăn cơm tối, vừa ăn vừa cãi. Vương lão tướng quân lớn miệng hơn thần, lúc tranh chấp bột bánh đang ăn trong miệng đều phun hết lên mặt thần.”

Hắn nói ngắn gọn trắng trợn đến mức hoàn toàn không giống văn chương của một vị trạng nguyên lang, lại sinh động dị thường, Nhiếp Huyễn cơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt diễm lệ kia bị phun đầy bột bánh, nhịn không được cười lên một tiếng, hỏi: “Vậy sau này Dung khanh là nghe lời can gián của Vương lão tướng quân?”

Dung Hàm Chi cười nói: “Thần và Vương lão tướng quân tranh nhau một ngày một đêm, cuối cùng Vương lão tướng quân nói, nếu đã ở trong quân, không ngại đánh một trận quyết định thắng bại.”

Nhiếp Huyễn nghe đến trợn mắt há mồm, cũng không biết nên nói cái gì.

Dung Hàm Chi tiếp tục kể: “Lúc ấy thần còn nghĩ đã tự học một chút quyền cước, lại ỷ vào tuổi trẻ lực tráng, chuẩn bị khi dễ Vương tướng quân đã già, kết quả ở trước mặt ba quân, bị lão tướng quân đánh cho một quyền không đứng dậy nổi.”

Dừng một chút lại nói: “Cho nên thần làm theo lời của lão tướng quân, chia binh ra bao vây, lại lấy được toàn thắng.”

Nhiếp Huyễn cười đến cơ hồ sắp té ngã lên trên địa đồ: “Vậy lần thắng này, ít nhiều cũng nhờ vào thân thủ của Dung khanh lúc đó không tốt.”

Dung Hàm Chi trái lại còn rất thản nhiên: “Vào lúc bị Vương lão tướng quân đánh một quyền ngã trên mặt đất thần bỗng nhiên nghĩ thông suốt, thần chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, đọc được một ít binh thư, dựa vào cái gì cho rằng chính mình sẽ khôn khéo hơn những lão tướng đã trấn thủ biên cương hơn hai mươi năm này? Cho nên sau này không còn dám đoán bậy nữa.”

Nhiếp Huyễn vỗ tay khen một tiếng: “Tự hiểu rõ mình, còn biết dùng người, Dung khanh quả nhiên có tài thống soái.”

Đã thấy Dung Hàm Chi bĩu môi nói: “Nhưng là nam nhi trên đời, có thù không thể không báo. Từ đó về sau thần không cần gà gọi cũng dậy luyện võ, khổ luyện ba năm, rốt cuộc cũng có thể ở trước mặt ba quân, một quyền đánh ngã lão thất phu Vương Thịnh kia.”

Nhiếp Huyễn bị câu này làm cho chấn kinh, sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc vẫn là cười đến ngã xuống trên địa đồ.

có ai bị thích DHC không a? ^^

Chương 66

Kiếp trước Nhiếp Huyễn cũng từng chủ trì mấy cuộc đại chiến, rất hiểu chiến sự, thậm chí đối với việc tác chiến cùng Hung Nô cũng có chút tâm đắc, hai người trò truyện hợp ý, bất tri bất giác đã qua giờ cơm trưa, thái giam bên cạnh nóng ruột nhìn xem, cẩn thận dè dặt xen ngang vào câu chuyện hai người đang ngồi trên địa đồ kia, nói: “Bệ hạ, tới giờ dùng bữa.”

Nhiếp Huyễn lúc này mới thấy đói, cười nói với Dung Hàm Chi: “Dung khanh bồi trẫm một bữa, chúng ta ăn xong lại tiếp tục trò chuyện.”

Dừng một chút lại cười hỏi: “Dung khanh thích ăn những gì, cũng để ý nếm thử tay nghề ngự trù trong cung như thế nào?”

Dung Hàm Chi lại khoát tay, có vẻ không hứng thú: “Không cần, những món thần thích ăn thập phần không giống bình thường, trong cung nhất định là không có.”

Nhiếp Huyễn nghe vậy thì ngạc nhiên, nói: “Dung khanh đây chính là xem thường Thiên gia, sao lại có thứ mà trong cung không có được?”

Dung Hàm Chi chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía thái giám truyền lệnh, nói: “Trong cung có thịt heo sao?”

Thái giám kia nhìn nhìn ánh mắt của hoàng đế, vội nói: “Thịt heo dưới trọc, quý nhân trong cung không thường dùng, nhưng nếu Dung tướng muốn, lập tức có thể có.” (thịt heo dưới trọc: heo thời cổ đại, là được nuôi dưới wc. Do vậy trong hoàng cung chỉ ăn thịt dê.)

Dung Hàm Chi biếng nhác duỗi eo, cười nói: “Não hấp, thận xào rau, tim nướng, ruột chiên, nếu lại thêm một đĩa mỡ chiên giòn thì thật tốt.”

Thái giám kia lập tức sửng sốt.

Nhiếp Huyễn nhìn hắn tim đập loạn, chần chờ hỏi: “Danh mục các món ăn này quả thật là mới mẻ.”

Y làm vua hai đời, từ nhỏ đã quen với cẩm y ngọc thực, thức ăn phải được chế biến tinh tế, thịt heo bị xem là trọc nhục, trong cung cực ít khi dùng, lại càng không dám bưng đến trước mặt hoàng đế.

Huống chi là mấy món dân gian này?

Nghe danh tự đại khái có thể biết được là cái gì, lại không biết là còn có thể cho vào miệng.

Thái giám kia sửng sốt hết cả buổi, đỏ mặt đối diện với ánh mắt tò mò của hoàng đế, chần chờ nói: “Bệ hạ, mấy món này e là ngự thiện phòng không làm được.”

Nhiếp Huyễn ngẩn ra, thấy Dung Hàm Chi chớp mắt mỉm cười nhìn y, lúc này mới chậm rãi nói: “Nga, không ngờ trên đời này lại còn thực sự có mỹ thực mà trẫm chưa ăn được.”

Dung Hàm Chi lắc đầu cười nói: “Không thể xem là mỹ thực, chỉ là một sở thích nho nhỏ của thần mà thôi, không dám làm phiền bệ hạ nhân nhượng.”

Dừng một chút lại thở dài: “Những người thích ăn như vậy cũng không nhiều, ít người biết ăn, càng ít người biết làm, hơn nữa ăn mấy món này, cần nhất là mới lạ, tốt nhất là vừa giết xong liền ăn mới ngon. Thần vì chuyện này mà trước đây từng quyết ý, khi lớn lên sẽ làm một tên đồ tể.”

Nhiếp Huyễn đánh giá phong tư hiên ngang anh khí bừng bừng của thứ tướng nhà mình, chỉ cảm thấy một trận run rẩy ngay thái dương.

Đồ tễ?

Này thật đúng là, thật sự là....

Nhiếp Huyễn dỡ khóc dỡ cười nói: “Chí hướng của Dung khanh quả nhiên có chút...không giống bình thường. Đây cũng xem như là, khi thiếu niên đã có ý chí tễ thiên hạ?”

Đây chính là việc chê cười giữa quan trường. Tiền triều trước kia, mua quan bán tước đã là việc thường, cũng có quý hầu trước khi làm quan từng xuất thân đồ tể, sau này dùng tiền mua tước, sử quan lúc viết lại truyện khi hắn chưa lập nghiệp thường sẽ dối trả mà giấu đi công việc thấp kém trước kia, nhân tiện sẽ nói hắn “từng cầm đao làm phúc, kỳ thật có chí tễ thiên hạ.”

“Tễ thiên hạ?” Dung Hàm Chi cười nói: “Cũng chưa từng dám nghĩ tới, đệ tử hàn môn, sao có thể nghĩ tới sẽ có cơ duyên được như ngày nay, ngay cả chính đường lục bộ cũng chưa từng mong chờ. Thầm nghĩ, nếu có thể được đứng đầu châu huyện, như thế nào cũng sẽ làm nên việc.”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía hoàng đế, đôi mắt hẹp dài mi mục rõ ràng lợi hại, ánh mắt lại trong veo đến mức tựa như một dòng nước suối: “Sở dĩ thần lại đến thi khoa cử, không phải vì muốn làm quan, mà là bởi vì muốn nên việc. Ở kinh thành làm thứ tướng cũng tốt, đi biên quan đánh Hung Nô cũng tốt, cho dù về quê làm tri huyện cũng tốt, chỉ cần không phải làm một quan văn hàn lâm thanh quý có quyền thế lại vô công rồi nghề, thì với ta không có gì khác biệt.”

Nhiếp Huyễn kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Thật sự...không có gì khác biệt sao?”

Dung Hàm Chi thản nhiên nhìn vào mắt y, nói rõ từng chữ: “Vâng, không khác biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.