[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 93: Chương 93




Nhiếp Huyễn ngồi trên ngự giai cao cao, vết cắn đỏ hồng bên vành tai hãy vẫn còn, đây thực ra là một chuyện lỗ mãng đánh mất thể thống đế vương, nhưng vì thần sắc uy nghi lẫm liệt nghiêm trang của y, khiến cho người khác nhìn vào chỉ cảm thấy hoàng đế trẻ tuổi phong lưu mà thôi.

Chu Hi và Dung Hàm Chi không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ, hoàng đế quả thật đã thay đổi rất nhiều.

Nhiếp Huyễn nhìn thấy hai vị thừa tướng cuối cùng cũng đến rồi, liền nói: “Không cần đa lễ.”

Sau đó gật đầu ra dấu với thái giám đứng bên cạnh.

Thái giám liền lấy ra một quyển tấu chương bắt đầu đọc.

Lại là quân báo Tây Nam, gấm lục sắc bên trên nói lên chiến bại trận nhỏ.

Nhiếp Huyễn đợi cho các quan đều nghe thái giám đọc xong rồi mới hỏi: “Các khanh nghĩ như thế nào?”

Hỏi là hỏi các khanh, mắt thì lại nhìn về phía Dung Hàm Chi.

Chu Hi am hiểu nội chính, nhưng về chiến sự cũng không phải là tài năng xuất chúng, theo đường nhìn của hoàng đế, cũng hơi hơi nghiêng người nhìn Dung Hàm Chi.

Bất động thanh sắc, khóe miệng vẫn mang theo ba phần ý cười, như cây cỏ trong gió xuân.

Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ vừa bị Dung Hàm Chi chọc giận đến muốn động thủ.

Dung Hàm Chi cũng không chấp nhất với Chu Hi, cười lạnh một tiếng, nói: “Hành văn rất hay.”

Nói xong liền bước ra khỏi hàng, đáp rõ ràng: “Cũng không biết rằng chiến sự ở Tây Nam lại xấu đến như vậy, thần mong bệ hạ sớm làm rõ dứt điểm!”

Chân mày Nhiếp Huyễn nhảy dựng, liền nghe thấy Chu Hi thản nhiên nói: “Quân báo chỉ là chiến bại nho nhỏ, sao thứ tướng lại nói như vậy?”

Dung Hàm Chi nghiêng mắt liếc nhìn hắn, cười lạnh nói: “Thừa tướng không hiểu rõ chiến sự, đương nhiên sẽ không nhận ra điều che dấu trong đó...Thất bại nho nhỏ cái gì, rõ ràng là đại bại!”

Nhiếp Huyễn lùi ra sau một chút, không lên tiếng, chỉ nhìn nhị tướng của y đối đáp.

Chu Hi nghe Dung Hàm Chi chỉ trích mình không hiểu chiến sự, cũng không có vẻ tức giận, thoáng gật đầu nói: “Quân lược của thứ tướng đệ nhất thiên hạ, bổn tướng tất nhiên là kém hơn, nguyện nghe rõ.”

“Đệ nhất thì không dám nhận.” Dung Hàm Chi bĩu môi, quay đầu nhìn về phía hoàng đế, cúi người nói: “Trên quân báo, quan quân dùng tám ngàn binh đối đầu với một vạn tặc, chết hai ngàn, nhưng cũng đánh tan được quân địch. Tạm thời không nói có phải thực sự quân định là một vạn hay không, thần chỉ hỏi một câu __ Thủ cấp đâu? Quan quân tử thương hai ngàn, mà một cái thủ cấp cũng không có sao!”

Có thể làm đến trọng thần đứng trong Thùy Củng điện, cho dù không hiểu rõ chiến sự, cũng không có ai là ngu dốt.

Để Dung Hàm Chi vạch trần chỗ trọng yếu trong đó, nhất thời đều không ai lên tiếng,

Nhiếp Huyễn cũng hơi mím môi.

Y thật sự thông hiểu chiến sự, đương nhiên đã nhìn ra điều mà Dung Hàm Chi vừa nói, trong bản tấu còn có vài sơ hở khác nữa, rõ ràng chính là cố ý che dấu sau khi đại bại.

Suy nghĩ một chút lại nói: “Dung khanh nói có lý, nhưng trẫm xem quân báo, lần này là do chủ sự do Binh bộ phái đến quá mức tham công liều lĩnh, nếu đã rút kinh nghiệm xương máu, đóng vững đánh chắc, không hẳn là sẽ ác liệt thêm, hạ chỉ khiến trách một phen, sau đó lại phái người hiểu binh sự đến đốc chiến là được.”

Dung Hàm Chi cười nhạo một tiếng lắc lắc đầu, ngay cả Chu Hi cũng hơi mím mím môi.

Quốc triều trọng văn khinh võ, võ sự vẫn luôn không hưng thịnh. Nếu thực sự có nhiều nhân tài hiểu việc điều binh như vậy, lúc trước khi Hung Nô phạm biên, Chu Hi cũng sẽ không đá Dung Hàm Chi ra ngoài mang binh được dễ dàng như vậy.

Lại nghe hoàng đế nói: “Các khanh có nhân tuyển nào sao?”

Dung Hàm Chi tiến lên một bước, nói: “Thần nguyện vì bệ hạ bình định Tây Nam.”

Nhiếp Huyễn nhíu nhíu mày, nói: “Dung khanh là tướng gia một nước, đứng đầu quốc gia, sao có thể vì chuyện nhỏ này được.”

Ý tứ chính là không đồng ý.

Chu Hi tựa như chợt nhớ ra chuyện gì, nâng mắt, ba phần tiếu ý bên khóe môi trong nháy mắt cũng trở nên đậm nét hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.