Cuối cùng hoàng đế cũng không đồng ý để Dung Hàm Chi thỉnh chiến.
Cho đến khi các đại thần rời khỏi Thùy Cũng điện, Dung Hàm Chi vẫn còn đen mặt.
Chu Hi khẽ nhếch khóe môi, dáng vẻ trái lại có chút vui vẻ, đi đến Chính Sự đường, liền tự mình đề bút viết thiếp, cho người đưa đến chỗ Dung tướng.
Dung Hàm Chi hai tay nhận thiếp hai mắt nhìn chòng chọc, cười lạnh hỏi người của Chu Hi: “Dạo này hắn uống rượu không còn hộc máu?”
Thị tùng kia ngẩn người, chưa từng nghe thấy câu hỏi như thế này, tự nhiên cũng không biết phải trả lời như thế nào, một lát sau mới nói: “Thừa tướng nhà ta trước nay vẫn luôn không uống rượu.”
“Không uống rượu mà còn muốn mời ta đi phẩm rượu, phẩm cái gì, nước hả?“. Trắng trợn cầm tấm thiếp mời mà toàn bộ quan viên cầu còn không được do chính tay thừa tướng viết kia ném lên trên bàn.
Thị tùng tuổi trẻ, là người trong gia tộc Chu thị, mới theo Chu Hi không được mấy năm, chưa từng thấy qua Dung Hàm Chi như vậy, lại ngẩn người.
Mới nhớ đến lời phân phó của gia chủ trước khi đi, càng thêm cảm thấy gia chủ đúng là một người anh minh thần võ tính toán không sót chuyện gì, nhỏ giọng nói: “Thừa tướng nhà ta nói, nếu Dung tướng không nể mặt, thì còn một câu muốn tiểu nhân chuyển lời.”
Dung Hàm Chi liếc xéo hắn, bảo: “Nói.”
Thị tùng kia bị hắn nhìn đến sợ hãi khiếp vĩa, thầm nghĩ vị này tướng mạo đẹp như vậy, sau lại có ánh mắt dọa người đến thế, ngay cả mấy ác phỉ hay phóng hỏa giết người cũng chưa chắc có được ánh mắt như hắn đâu.
Lắp ba lắp bắp nói: “Thừa tướng nhà ta nói, nếu Dung tướng không chịu nể mặt, liền bảo tiểu nhân hỏi thay một câu: Quả thật cam tâm sao?”
Dung Hàm Chi nghe vậy, vẫn chỉ cười lạnh, nheo lại hai mắt.
Tối đến tai mắt lại bẩm báo, chỉ nói Chu tướng mời Dung tướng đi Thiên Hương lâu uống rượu, Dung tướng nhận lời.
Nhiếp Huyễn đang uống trà, thiếu chút là sặc, thật vất vả mới nuốt xuống được, cười đến không ngừng lại nổi.
Y thật sự không có cách nào tưởng tượng ra cảnh hai người kia ngồi uống rượu êm đềm vui vẻ, nhất là sau chuyện hôm qua, sợ rằng không phải sẽ náo loạn Thiên Hương lâu chứ.
Đợi đến khi cười một trận đã đời, lại bày ra vẻ trấn tĩnh, dặn dò xuống dưới: “Nghĩ cách tìm hiểu xem bọn họ nói chuyện gì.”
Tâm tư Chu Hi thâm trầm, luôn luôn hiểu rõ chế người trấn vật, Dung Hàm Chi lại cực thẳng thắn, nếu cảm thấy không hợp, sẽ không dễ dàng nhận thiếp mời của hắn.
Không ngờ rằng Dung khanh của y lại thật sự đi, cũng không biết thừa tướng của y đã làm cách nào.
Hôm sau tai mắt đến báo, nhị tướng nói chuyện gì quả thật là thám thính không được, nhưng lại nghe được câu nói thị tùng Chu gia từng nói hôm đưa thiếp mời, chi tiết từng câu từng từ được bẩm báo với hoàng đế.
Nhiếp Huyễn cau mày, có chút không rõ, đến cùng là Dung Hàm Chi có chuyện gì không cam lòng.
Chu Hi lại làm sao biết hắn không cam lòng.
Nhị tướng này của y đều không dễ đối phó, nếu như lại gây sự, ngay cả thể diện của đại thần cũng không muốn, mỗi một lần đều không thể dàn xếp.
Tuy rằng triều thần không hòa hợp cũng không phải là chuyện gì hay ho, nhưng với hoàng đế mà nói, thừa tướng chủ chính và thứ tướng chưởng binh thủy hòa bất dung mới là chuyện tốt, nếu hai người kia hòa hợp, y còn có thể ngủ ngon được sao?
Cho nên cũng chưa từng cố thử điều giải mâu thuẫn giữa hai người bọn hắn, còn hận không thể thêm dầu vào lửa.
Hiện tại lại có chút sờ không tới được tâm tư hai vị ái khanh này của mình.
Đang lúc suy nghĩ sâu xa, liền có thái giám cẩn thận dè chừng đến xin chỉ thị: “Bệ hạ, hai ngày sau là tết Nguyên Tiêu, khẩn cầu bệ hạ cho biết, năm nay làm gia yến ở trong cung hay là trên lầu Tuyên Minh, mời các vị đại thần đến ngắm đèn?”
Nhiếp Huyễn phục hồi tinh thần, giật mình, hỏi ngược lại: “Sao nhanh như vậy đã đến tết Nguyên Tiêu rồi?”
Thái giám kia cũng bị câu hỏi của y làm cho sửng sốt, không biết phải làm sao trả lời cho một chữ “nhanh” kia.
May mà hoàng đế cũng mau chóng khoát khoát tay: “Vẫn chỉ là làm gia yến thôi.”
Nói xong liền đè lên thái dương, thở dài: “Trẫm đau đầu.”