Khi thụ tỉnh lại thì trời đã sáng bạch. Di chứng sau cơn say ùn ùn kéo đến, nỗi khó chịu khiến cậu phải cau mày, sau đó cậu bị sợ đến mức thanh tỉnh.
Thụ siết lấy chăn nhắm chặt mắt lại, vùi mặt vào trong gối, chẳng muốn dậy nữa.
Ký ức tối qua lũ lượt kéo về, lúc ấy thụ thật sự không muốn sống nữa chăng.
Làm chuyện như vậy với người mình thích, thật sự là… Quá mất mặt. Nếu như cậu là nam thần thì e rằng đã sợ đến mức báo công an rồi. Đây đúng là dẫn một con ma men si hán về nhà, quả thật đáng sợ.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh như có người đang đi lại.
Thụ xoa xoa gương mặt đỏ rực, bắt đầu nhớ lại rốt cuộc tối qua mình đã nổi điên làm những cái gì. Cậu chỉ nhớ rõ là mình đã tỏ tình, hôn nam thần, mà những kí ức sau khi dê người ta thì lại không còn nữa, tóm lại là cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thụ nhìn bốn phía, là một phòng dành cho khách, áo ngủ trên người cậu thì rộng, là của nam thần.
Nhớ đến bộ quần áo này là của nam thần, thụ vội vàng túm lấy cổ áo làm chuyện mà tối qua mình không nhớ để làm.
Cậu cẩn thận chôn mặt vào đó, hít sâu một hơi.
Quả nhiên là mùi vị của nam thần, rất nhạt rất thơm, thơm đến mức đầu thụ hơi choáng.
Một hình ảnh chợt lóe qua đầu cậu, tối qua… Hình như nam thần đã chủ động hôn cậu?
Là cậu say đến mất tri giác nên đã lẫn lộn giấc mơ và hiện thực, hay là chuyện gì? Nam thần hôn mình á? Không thể nào.
Thụ tự hỏi tự đáp, trước tiên phủ nhận vọng tưởng của chính mình.
Cậu thấy quần áo của mình đã được gấp gọn gàng sạch sẽ đặt trên tủ đầu giường.
Dù rất không nỡ, nhưng thụ vẫn cởi áo ngủ trên người ra rồi vùi mặt vào đó, cọ xát.
Nếu như có thể, thật sự muốn trộm bộ đồ ngủ này quá.
Hay là cứ trộm nó đi nhỉ?
Lúc thụ đang mơ tưởng viển vông thì cửa khẽ đẩy ra. Thụ đang cầm quần áo cà cà ở trên giường lập tức cứng ngắc nhìn ra phía cửa.
Vậy mà phản ứng của người tiến vào còn lớn hơn cả cậu, luôn miệng nói xin lỗi rồi lui ra ngoài, cuối cùng cách cửa nói rằng hắn không biết thụ đang thay quần áo, lại xin lỗi thêm lần nữa.
Vốn thụ cảm thấy không có gì cả, mọi người đều là đàn ông với nhau. Ấy thế mà phản ứng này của nam thần lại khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Nam thần như này đáng yêu quá đi! Thụ che miệng, gắng bình phục kích động.
Sau khi mặc đồ xong xuôi thụ bèn đi ra ngoài. Nam thần đang ngồi trước bàn ăn, hơi lúng túng liếc cậu một cái, hỏi cậu có ăn sáng không.
Thụ yên lặng gật đầu, sau đó không nói lời nào mà ngoan ngoãn đi rửa mặt. Trong phòng rửa tay nam thần có chuẩn bị cho cậu một cái bàn chải đánh răng mới. Thụ lần nữa cảm động, lúc nhìn đến bàn chải của nam thần bèn cố gắng quên đi ý nghĩ muốn trộm lấy.
Tuy trong lòng rất muốn, thế nhưng thụ vẫn nỗ lực kiềm chế kích động của mình. Thụ cố sức để mình không nhìn đồ dùng cá nhân của nam thần nữa, nhanh chóng rửa mặt. Sau đó cậu đoan chính ngồi trên bàn ăn, như một cậu học sinh tiểu học đang chờ cơm, lưng ưỡn rất thẳng.
Nam thần nhìn cậu một cái, không nhịn được cười. Hắn đẩy đồ ăn đến trước mặt thụ, sau đó hỏi cậu ngủ thế nào, có gì bất tiện không.
Thụ gắp một miếng trứng, ngước mắt lên nhìn: “Cái… Cái bộ đồ ngủ kia của anh, tôi có thể mang đi không?”
Cậu muốn giải thích là vì mình đã mặc rồi nên chi bằng để cậu mang về giặt đã rồi hẵng trả lại. Thế nhưng nghĩ sao thì câu này cũng giống như đang mượn cớ, nên tạm thời cậu vẫn đang cân nhắc tìm từ xem nên nói thế nào.
Rất hiển nhiên, cách hỏi này của cậu cũng không tốt lắm, vì cậu đang ngồi đối diện nam thần, nên mặt dần dần đỏ lên.
Thụ nhìn chằm chằm vào mặt nam thần, người ấy cũng đỏ mặt theo.
Ánh mắt hai người đều lấp lóe, đồng thời mở miệng.
Nam thần: “Được.”
Thụ: “Thôi thôi!”
Nam thần: “….”
Thụ: “…..”