Sau bữa sáng, hai người bốn mắt nhìn nhau nhất thời không nói gì. Cuối cùng vẫn là Cố Lam Sinh nói trước, rằng liệu thụ có muốn hắn đưa đi làm không.
Cơ hội ở chung với nhau có thể càng nhiều càng tốt, đương nhiên thụ sẽ không từ chối.
Cậu cầm chiếc túi có đựng bộ đồ ngủ của nam thần, mặt đỏ bừng bước lên xe.
Ngồi lên xe rồi cậu mới nhớ đến chuyện hôm qua đã thất lễ trước mặt Trần tiểu thư bèn cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn xin lỗi.
Hiện giờ cậu hết say rồi, người cũng đã tỉnh táo, dũng khí đêm qua đã xẹp hết từ lâu. Tin nhắn xin lỗi được soạn rất dài, cả hai người đều dùng Iphone nên thụ có thể thấy biểu tượng “Đã xem”.
Nhưng hiển nhiên Trần tiểu thư không có ý trả lời.
Thụ thở một hơi thật dài, khiến nam thần liếc mắt một cái.
Nam thần hỏi sao thế, thụ lắc đầu một cái, sau khi do dự vẫn nói: “Tối qua em có gây phiền phức cho anh không, những câu em nói trước mặt Trần tiểu thư kia…”
Nam thần cười khẽ lắc đầu: “Không cần để bụng đâu.”
Thụ im lặng, cúi đầu không nói gì.
Lúc này có một chiếc di động được đưa đến trước mặt cậu, là điện thoại của nam thần. Màn hình đang sáng, hiện lên giao diện của WeChat.
Âm thanh chứa chan ý cười của nam thần vang lên bên cạnh: “Bạn học Hứa, có thể add WeChat với tôi không?”
Cả người thụ bị chấn động đến choáng váng, đỉnh đầu sắp bốc khói. Cậu vội vàng lộn xộn nhận lấy điện thoại, phát hiện hóa ra nam thần cũng có WeChat của mình, chỉ cần mình kéo nick người ta ra khỏi danh sách đen là được.
Nam thần lấy lại điện thoại, vừa lúc đó xe cũng đã lái đến nơi.
Ánh mắt nam thần đảo qua công ty của thụ, gật gù: “Được đấy.”
Với thụ, mỗi một câu khen ngợi của nam thần đều không thua gì thuốc kích thích.
Mãi đến khi đã tiến vào văn phòng gặp đồng nghiệp, thụ vẫn ở trong trạng thái hoa mắt váng đầu. Lúc bị người hỏi thăm lại mất tự nhiên mím mím môi lắc đầu một cái, giả vờ không có chuyện gì.
Nhưng cái dáng vẻ này rất dễ dàng bị người nhìn thấu.
Trong nhất thời tin tức có thể quản lý Hứa yêu đương rồi nhanh chóng truyền khắp công ty, dẫn đến không ít đồng nghiệp nữ ôm trái tim thầm mến tan nát cõi lòng.
Trong văn phòng, thụ không biết gì, mà cũng chẳng có sức để quan tâm. Cậu bận rộn mãi đến trưa, lúc nghỉ giải lao nhìn WeChat, bắt đầu bấm bấm.
Cậu viết rồi xóa, xóa lại viết, nhất thời cũng chẳng biết mình nên làm gì nói gì.
Muốn hẹn người ta đi ăn cơm lại sợ đường đột quá, muốn gặp mặt lại sợ nam thần thấy mình quá dính người. Áo ngủ cũng giặt chưa sạch, sao có lý do để đi gặp người ấy đây.
Nếu như có người ngoài nhìn vào thấy được dáng vẻ lúc này của thụ, tuyệt đối sẽ không nghĩ trong ngăn kéo chỉ là một bộ đồ ngủ bình thường.
Bởi vì điệu bộ của thụ quá trịnh trọng, sau khi mở ra thì tươi cười rạng rỡ, như một con cá vừa xuống được nước, lại như một thứ quả chín rục.
Cậu vừa định lấy áo ngủ ra ngửi một cái thì cảm giác được điện thoại đang rung lên. Là tin nhắn nam thần gửi đến.
Nam thần nói:
—– Thấy cậu vẫn cứ đang nhập tin nhắn, muốn nói gì vậy?
—– Tại sao không nói gì?
—– Hôm nay trời đẹp quá, cùng ăn cơm tối nhé?
Thụ nhìn ba tin nhắn này, hai cái trước khiến cậu mắc cỡ vô cùng, tin thứ ba lại khiến tinh thần cậu được phục hồi.
Cậu lập tức nhắn lại, Được.
Vừa gửi xong lại thấy nhắn một chữ thì lạnh nhạt quá, thụ đang muốn thêm một icon mỉm cười, ai ngờ lại trượt tay gửi đi một icon hun nhẹ*.
Tay thụ lập tức đổ mồ hôi muốn thu hồi, nào ngờ nam thần rep càng nhanh hơn.
—– Không thể hôn lung tung, tối nay gặp.
Thụ úp điện thoại lên bàn, chôn mặt vào hai bàn tay, cảm giác mình cực kỳ mất mặt.
Lại thấy, nam thần hình như có hơi xấu xa, không giống lúc trước lắm, có vẻ thích trêu cậu hơn.
Cậu vùi mặt vào trong cổ áo, cơ mà tất cả những điều này cậu đều rất là thích.