Đam Mỹ: Thế Giới Đêm

Chương 3: Chương 3: Bắt Đầu Dự Án




Tòa nhà mới của cảnh cục là một nơi rất tráng lệ. Tòa nhà được xây bằng kính chống đạn tiên tiến, ở đây có hẳn mười tầng huy hoàng. Những thiết bị đời mới được cấp đều là loại hiện đại nhất, không gian cực kì rộng rãi và nguy nga. Đèn sáng khắp tòa nhà khiến nhiều cảnh sát ngây ngốc nhanh chóng dọn đồ đến chỗ làm việc của mình. Còn bọn họ ở tầng cao nhất. Mọi người sắp xếp xong cũng là lúc trời đã tối, lúc này thang máy của tầng cao nhất mở ra, hai nam một nữ thong thả bước vào. Ba người đang nhâm nhi cà phê cũng ngẩn đầu lên xem, Tổ Trưởng cùng Trình Sinh ôm một núi tài liệu đặt lên bàn.

- Anh hai! - Một người có mái tóc màu đen đôi mắt tím huyền cùng cặp kính mỏng khôi ngô lao đến, ôm chặt lấy Dương Nghiêm.

- Uầy! Nặng! Buông ra - Dương Nghiêm thẳng thừng trừng người.

- Ui! Lâu ngày không gặp! Không nhớ em sao? - Dương Châu chu chu mở trông đáng yêu vô cùng.

- Trên giường thì nhớ - Dương Nghiêm đẩy gọng kính của Dương Châu

Trình Sinh cùng Tổ Trưởng đanh mặt lại: Hai người này là loại quan hệ đó a?!!!

- Haha. Dương Nghiêm và Dương Châu từ nhỏ đã nói chuyện như vậy rồi, không phải như mọi người nghĩ đâu - Lục Khưng Phong ôm bụng cười

- Hai người...là song sinh sao? Sao...chẳng giống nhau gì cả?! - Trình Sinh gãi đầu.

- Uầy! - Dương Châu đanh mặt hăm dọa - Chưa học Sinh bao giờ à? Biết song sinh khác chứng không?

Mọi người nháo nhào một hồi rồi nhìn sang người con gái im lặng đứng ngay kia nãy giờ. Cô mặc một cái đầm màu đỏ , khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ cùng thân hình bốc lữa có thể thiêu cháy người khác. Eo ngực rõ ràng khiến cho bao nam nhân bán sống bán chết, đôi môi đỏ rượu nhếch nhẹ:

- Tôi là Nghinh Yến...Cũng không cần nói nhiều bởi đây không phải là lần đầu chúng ta làm việc chung - Cô liếc nhìn Trình Sinh - không thì cũng đã nghe qua rồi. Tôi là thiện xạ loại súng nào cũng không làm khó dễ được tôi - Nói rồi mở cái vali lớn màu bạc ra, bên trong là đầy đủ loại súng to nhỏ.

Trình Sinh nhịn không được reo lên:

- Ngầu...ngầu quá!

Nghinh Yến nhoẻn miệng cười, đá cái ghế bên cạnh thong thả ngồi xuống:

- Nào! Tôi đã đọc sơ Dự Án rồi! Chúng ta tiếp tục đi!

Trình Sinh bật máy chiếu lên và bắt đầu, một loạt hình ảnh hiện lên to nhỏ. Lão Nghi tắt đèn để moi người có tầm nhìn tốt hơn, Cậu chỉ vào tấm hình một cái hẻm tối và một cái biệt thự màu trắng nói:

- Cái hẻm tối này là đường vào của băng nhóm Bạch Trinh. Chỉ có duy nhất một đường vào và cũng là đường ra. Nên vốn không thể xác định được hang ổ, còn biệt thự trắng này là hang ổ của băng nhóm Kình Ngư. Tôi tự nghĩ, vốn là Thế Giới Đem sao lại trưng bày huyệt đạo ra như vậy? Không lẽ là họ không muốn sống nữa hay sao? Nhưng lúc đó tôi cũng đồng thời biết được...Vốn không ai có thể chạm được đến họ.

- Nghĩa là chúng không sợ? - Dương Châu nheo mày tặc lưỡi - Quá kiêu ngạo rồi!

- Ở thế giới đêm đứng đầu chính là hai bang Kình Ngư cùng Bạch Trinh. Nêu có thể loại bỏ được cả hai thì những bang còn lại sẽ tự đấu đá nhau! Hoàn toàn dễ dàng chế ngự!

- Vậy chúng ta đi loại bỏ thôi - Lục Khương Phong đứng dậy nhưng đã bị Trình Sinh ấn ngồi xuống.

- Nếu dễ dàng như vậy thì cần các anh làm gì? - Trình Sinh gõ một cái vào máy chiếu, những hình ảnh liên tiếp lộ ra. Tấm ảnh đầu tiên là hai người nam nhân mặc vest đen, đeo kính râm đang cùng bàn chuyện. Trên tay hai người này có một vết sẹo lồi hình kim cương, có lẽ là biểu tượng:

- Đây là những sát thủ khét tiếng của thế giới đêm. Hai người này là sát thủ của bang Bạch Trinh, hai sát thủ này đã làm không biết bào nhiêu kế hoạch của cảnh cục tiêu tan...tên là Trương Tinh và Sư Nhiễu ! Họ rất tàn ác và trung thành, chỉ cần là lệnh được giao bán mạng cũng phải hoàn tất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.