Đam Mỹ: Thế Giới Đêm

Chương 10: Chương 10: Cảm Giác Kì Lạ




Lục Khương Hàm một mình cuốc bộ trong con đường u ám không có lấy bóng người. Gió thổi mạnh xốc tung đồ đạc xung quanh mang theo cái rét thấu xương. Nhìn chẳng khác nào thành phố chết! Đi một hồi lâu chợt nhận ra phía xa có bóng người. Bản năng mách bảo anh nấp vào máy bán nước tự động gần đó quan sát tình hình. Thanh niên phong thái nho nhã từng bước tiến gần, khuôn mặt khuất tối giờ lộ ra đẹp đến điên đảo lòng người, bước chân không có lấy một tiếng động. Trên tay chàng trai cầm một vật gì đó trắng trắng tròn tròn như cục bông, xoa a xoa:

- Ngươi đói sao?

Meo Tiếng cục bông vang lên đồng tình.

- Chậc...! Xung quanh đây đóng cửa cả rồi...a! Máy bán nước...để xem...không biết có bán sữa cho ngươi không nhỉ? - Tiếng nói ngày càng rõ chứng tỏ chàng trai ngày càng lại gần.

- Ưm...để coi...sữa dâu...socola...sầu riêng?! Từ khi nào mà có cả sữa sầu riêng thế này?! Chắc vị tệ lắm...um...a đây rồi sữa tươi.

Lục Khương Hàm đứng yên vị sau máy bán nước một cách chuyên nghiệp. Không hề sợ hãi hay hồi hộp, đôi mắt bạc chăm chú quan sát người kia.

Cạch lon sữa tươi rơi xuống, mất đà lăn qua chỗ Lục Khương Hàm đang đứng. Không gian và thời gian từ lúc này bỗng như ngưng đọng nhưng đôi mắt bạc cũng không quá khẩn trương. Thanh niên kia thở dài đi đến nhặt lại lon sữa rồi ngồi xổm xuống. Ở vị trí này Lục Khương Hàm có thể nhìn rõ ràng được cả dung mạo cùng động tác người đó. Đôi môi đỏ mọng kia nở một nụ cười ôn nhu hiếm thấy:

- Hôm nay toàn gặp thứ xui xẻo gì đâu không hà nhưng hên là còn gặp được ngươi...- Nói rồi vươn tay sờ lông nó - Đáng yêu ghê.

Vẻ mặt hồn nhiên chơi đùa với mèo trắng, tốt bụng cho nó ăn uống, ánh mắt khuất sau cặp kính râm công lên tạo ra hình khuyết trông rất vui. Tất cả những điều đó đều lọt vào ánh mắt bạc kia. Thanh niên kia không ai khác chính là Thanh Miêu! Dáng vẻ Thanh Miêu hiện giờ khác một trời một vực với người anh gặp trong Bẫy Đêm. Nếu Trình Sinh mà thấy cảnh này chắc chắn cậu ta sẽ khẳng định là Thanh Miêu có anh em song sinh! Không một chút cảnh giác, như một đứa trẻ chơi đùa!

Bỗng nhiên trong trái tim băng giá của Lục Khương Hàm xuất hiện một tia rung động khó hiểu. Anh cảm thấy cậu ta rất quen thuộc! Cảm giác này chưa từng xảy ra với bất kì ai trước đó! Cho dù anh có gặp họ đến mấy lần đi chăng nữa...anh cũng không thể nào nhớ mặt họ, hoàn toàn không hề có một chút cảm giác là mình từng gặp qua. Vậy mà Thanh Miêu này lại tạo cho anh cảm giác đã từng rất quen thuộc, anh không nhớ lại được gì nhưng hình như tim anh cứ nhoi nhói lên.

Meo Meo Meo - Một đám mèo hoang khác từ đâu nhào đến đu bám lên người Thanh Miêu, cứ như tụi nó tìm được đồng loại của mình vậy. Có vẻ chúng rất thích cậu, thay nhau tranh giành cậu. Đứa nào đứa nấy nũng nịu dụi dụi vào lòng đòi vuốt ve. Tiếng meo meo nhao nhoáng cả lên, cục lông đang uống sữa, như nhìn thấy thứ mình yêu thích bị cướp đoạt, liền phóng thẳng lên mặt cậu tranh giành, trông cực kì tức cười:

- Um...- Cục bông lấy lực phóng khá mạnh nhảy lên làm Thanh Miêu ngã nhào ra sau.

- Um...um...ngươi...ang...àm...ái...ì...ậy? (Dịch: Ngươi đang làm cái gì vây?) - Khó khăn gỡ cục bông ra, Thanh Miêu phủi phủi đám lông rơi rụng trên mặt mình - Trời ạ!...khụ khụ...

Chưa đợi cậu nói xong, đám mèo kia đã đua nhau nhảy lên người tranh giành cậu.Kết quả cuối cùng, cậu bị chúng giẫm nát! Nằm sải lai giữa mặt đường, mặc chúng làm gì thì làm! Thanh Miêu bị một đám mèo đè bẹp lên người trông khổ sở vô cùng. Cục bông còn thuận tiện nằm lên mặt cậu, liếm liếm đôi môi đỏ mọng. Đứa thì dụi dụi, đứa thì giẫm a giẫm! Sau một lúc tụi nó cũng chịu tha cho Thanh Miêu. Tha thôi chứ chưa hề có ý định buông nha~! Chúng cuộn người nằm hết lên người cậu, xem cậu là một cái nệm êm ái khò khò ngon lành. Cục bông nãy giờ vẫn không nhúc nhích, Thanh Miêu thích thú cười vài cái, vẫn giữ nguyên tư thế cho chúng được thoải mái:

- A...Các ngươi thật là...buồn ngủ quá~

Nữa tiếng trôi qua, không thấy cậu nhúc nhích khiến Lục Khương Hàm có một suy nghĩ nhảm nhí: Không phải cũng đã ngủ luôn rồi đó chứ?. Nhưng xem ra thì quá mạo hiểm để tiếp cận nên anh quyết định đứng chờ thêm chút nữa.

Lại một tiếng trôi qua, vẫn không hề thấy động tỉnh gì, Lục Khương Hàm quyết định từng bước đi ra, tay nắm chặt khẩu súng lục trong túi. Anh tới gần thì nhìn trời, tay xoa xoa tâm mi để lấy bình tĩnh. Mỹ nhân này thực sự đã ngủ luôn rồi a! Nhưng mà khuôn mặt lúc ngủ thanh thản đáng yêu vô cùng...giống một con mèo thực sự.

Lục Khương Hàm cẩn thận gỡ cặp kính râm kia ra, dung mạo này tựa như tranh vẽ, hào nhoáng mê người khiến người khác không thể dời mắt. Một sức hút kì lạ tỏa ra từ con người này, đôi mắt nhắm nghiền thả lỏng thoải mái, cánh đào đỏ mọng khép hờ thở ra những làn hơi nhịp nhàng. Nhìn thế này thì ai nghĩ cậu ta là sát thủ người người khiếp hãi chứ?

Anh cẩn thận xem xét mọi thứ trên người Thanh Miêu, bên trong áo giấu đủ loại dao, bên hông có hai cái, còn ở đùi thì dường như là phi tiêu, dưới giày, cổ chân, cổ tay đều có. Cách giấu cực kì chuyên nghiệp không hề để lộ ra sơ hở nào. Chỉ cần gặp chuyện có thể rút ra một cách nhanh chóng. Bên cổ tay trái đeo một cái vòng pandora bạc óng ánh cực đẹp, cái này không phải vũ khí nhưng chắc chắn vật này rất quan trọng nên cậu mới mang theo bên mình...giống như sợi dây chuyền. Nhắc đến dây, Lục Khương hàm mới nhớ đến, nhanh chóng lần mò đến khóa dây chuyền trên cổ cậu.

Kịch Không to cũng không nhỏ, sợi dây đã được tháo ra. Chậm rãi thu lại sợi dây, tránh cho người kia thức giấc. Bàn tay Lục Khương Hàm khẽ chạm vào da thịt mềm mại bên trong. Một cảm giác hồi hộp lạ lùng xâm chiếm lấy anh, tim bỗng đập nhanh kì lạ, cổ họng khô rát, bên trong thì như bốc hỏa. Lục Khương Hàm lùi lại vài bước, đôi mắt bạc vẫn dáng vào con người kia.

Tiếng bước chân mạnh mẽ từ xa vang đến làm anh trấn tĩnh, anh lấy đà đạp lên máy bán nước leo lên nóc nhà trước mặt, nằm xuống quan sát. Một người mặc vest đen tiến đến nhìn thấy Thanh Miêu liền sợ hãi hét lên:

- Tìm ra rồi! Nhị Bang chủ đang ở đây!

Nhiều tiếng bước chân nữa dồn dập từ xa đến, đằng trước là thanh niên mang đôi mắt hổ phách lực lưỡng uy nghi toát lên vẻ đáng sợ nhưng trên mặt muôn phần lo lắng chạy đến. Hai người theo sau cũng không kém gì bao, các thuộc hạ thì khỏi nói, mặt tái xanh tái tím. Tiếng thở hổn hển cho thấy bọc họ đã tìm kiếm nhiều giờ liền. Mọi người trơ mắt đứng nhìn khung cảnh mèo đè người người kia, 013 lau mồ hôi sẵn tiện chấm chấm vài giọt vào mắt, vờ thút thít:

- Thôi xong! Thanh Miêu của chúng ta đã bị bọn mèo áp bức đến chết rồi...huhu...

- Im miệng! - Điệp Ngư bên cạnh liếc 013 kinh bỉ sau đó nhìn Thanh Miêu - Đúng là không bao giờ chịu ở yên mà. Các ngươi...Nhị bang chủ nhảy khỏi xe lúc nào cũng không phát hiện ra sao?! Vô dụng!

- Ơ...dạ thưa Điệp Ngư, bọn tôi đã giám sát rất chặt chẽ lúc nào cũng nhìn Nhị bang chủ cả, không hiểu sao chỉ một cái chớp mắt đã không thấy người nữa, mà cửa sổ xe thì đã mở ra rồi ạ - Một tên thuộc hạ e sợ đáp.

- Thôi trách bọn thuộc hạ làm gì! Thanh Miêu đó giờ tính khí loạn thế nào đâu phải em không biết - 013 choàng vai an ủi mỹ nhân.

- Tại em thấy lo thôi! Thanh Miêu mà bị cảm xúc lấn át cảm nhận thì sẽ nguy hiểm như thế nào, em ấy sẽ bị xao lãng đến lúc đó lỡ có ai thừa cơ hội thì sao? Với một khi em ấy ngủ thì trời sập cũng chẳng tỉnh đâu nhỡ trong lúc đó có kẻ theo đuôi...Ây! Thanh Miêu đúng là thật tùy hứng mà. Đại bang chủ! Ngài mà không chỉnh lại cậu ta là có ngày chúng ta mất cậu ấy đấy - Diệp Ngư thẳng thắng nói ra suy nghĩ của mình, thở dài một hơi lo lắng cho cậu nói tiếp - Không biết em ấy uống thuốc chưa nữa!

- Ta biết rồi - Nói rồi Đàm Hạo tiến đến, phủi hết đám mèo trên người Thanh Miêu xuống đất, làm chúng tức đến nháo.

Anh ôm Thanh Miêu vào lòng rồi bước vào xe, các thuộc hạ cũng nhanh chóng trở lại xe. Hàng chục chiếc BMW đen lao đi trong đêm, dẫn đầu là chiếc Bugatti Chiron màu đen nhám viền vàng chói mắt. Lục Khương hàm nở một nụ cười nhẹ khó hiểu:

- Ngủ mà không biết gì luôn sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.