Đam Mỹ: Thế Giới Đêm

Chương 11: Chương 11: Quan Hệ




Ánh nắng ban mai nhè nhẹ rọi vào khuôn mặt tuyệt mỹ đang say ngủ kia. Tiếng máy lạnh phả gió vang lên ồ ạt, tiếng chim ríu rít trên cành cây nhưng tiếc là âm thanh đó không thể lọt qua được tấm kính chống đạn ở đằng kia. Chỉ có ánh nắng nhàn nhạt len lỏi qua quyến luyến nét đẹp thanh niên kia. Đó là một căn phòng kín theo cấu trúc Châu Âu. Giữa phòng là chiếc giường màu trắng mạ vàng kiểu Hoàng Gia trông cực kì sang trọng. Người ngủ trên chiếc giường ấy tựa như một thiên thần...hoặc là ác quỷ!

Thứ tuyệt mỹ hút hồn kia ai dám nói là nét đẹp của trần thế? Chỉ có thiên thần hoặc ma quỷ mới có thể đạt đến sự mỹ lệ hư ảo đó mà thôi. Mái tóc trắng xóa rối rắm nhưng không khó nhìn, ngược lại còn rất khiêu gợi. Mi mắt rung lên vài hồi rồi nhẹ nhàng mở ra, cặp mắt hai màu ngơ ngác nhìn xung quanh, sang người đang nằm bên cạnh.

Người con trai mái tóc đen huyền, từng đường nét trên khuôn mặt sắc sảo khó tin hệt như tạc tượng. Sóng mũi cao, xương hàm, bộ lông mày, cùng với đôi mắt sâu đang nhắm nghiền kia...tuyệt mỹ! Nếu nói người này là tượng tạc thì bức tượng này phải xếp vào hàng kiệt tác. Nhịn không được, bàn tay thon dài của chàng trai mỹ lệ kia với lấy cặp kính trên bàn, đeo vào. Mãn nguyện ngắm nhìn khuôn mặt người kia, ngón tay mượt mà tinh nghịch vuốt a vuốt từ mắt cho đến môi người kia.

Nhẹ nhàng tiến đến hôn trộm một cái nhưng chưa kịp rời thì đã bị bàn tay mạnh bạo nào đó ấn ngược vào, khiến nó trở thành nụ hôn sâu mãnh liệt. Đôi mắt hổ phách dần mở, nhìn chăm chú chàng trai kia, miệng mang theo ý cười:

- Vừa dậy đã làm loạn, còn đeo kính nữa?

- Không đeo kính thì làm sao nhìn rõ mặt ngươi được - Đôi mắt hai màu hài hòa hơn bao giờ hết.

- Thích ta tới vậy sao? - Nụ cười trêu chọc mê người hiện ra.

- Ảo tưởng! Miêu Miêu không nói chuyện với những người làm tim người khác đập mạnh

Cánh môi anh đào chu ra kiêu khích, rồi trở người ngồi dậy. Nhưng một lực mạnh bạo đã kéo cậu về lại tư thế cũ, đau buốt, đã vậy còn hung hăng ôm chặt:

- Vậy là tim ngươi đang đập mạnh sao?

- Không có! - Thanh Miêu phủ nhận một cách trắng trợn.

- Vậy đeo kính vào làm gì? - Đôi mắt hổ phách không hề buông tha cậu.

- Ơ...hay Miêu Miêu bị cận nặng muốn đeo kính vào nhìn cho rõ! Ngươi cũng quản sao?! - Thanh Miêu đánh người.

- Nhìn rõ cài gì cơ?

- Um...- Thanh Miêu bí thế giận - Kệ Miêu Miêu! Ngươi tránh ra! Đồ Đàm Hạo thối!!

Anh phì cười ôm chặt người kia lại không cho phản kháng nhanh chóng khóa chặt môi. Nụ hôn rất lâu, rất sâu, dùng lưỡi tách kẽ răng ra luồng vào trong càng khuấy một trận, tới khi Thanh Miêu gần như ngạt thở thì mới luyến tiếc buông tha. Sợi chỉ bạc mỏng manh ám muội vắt ngang là bằng chứng cho nụ hôn mạnh liệt vừa rồi. Đàm Hạo trở người đè lên cậu, ánh mắt thú dữ đói khác ánh lên tia phức tạp, chất giọng khàn đục khô rát:

- Cho ta

- Chưa được! - Thanh Miêu phản kháng.

- Ta thực sự nhịn không nổi nữa - Đàm Hạo đáng thương ôm cậu nài nỉ.

- Không được - Thanh Miêu chắc chắn - Chờ...chờ đến lần sinh...sinh nhật kỳ tới của...của ngươi.

Đàm Hạo gầm nhẹ thể hiện sự thống khổ, cả người đè lên ôm chầm lấy Thanh Miêu. Cậu có thể cảm nhận được hạ thể đang nóng rực cương cứng lên của anh. Họ chỉ cọ xát vào nhau qua sự che chắn của quần áo, Chưa bao giờ Thanh Miêu cho anh vượt quá giới hạn. Cậu chưa sẵn sàng nên anh cũng không ép, sợi dây bi bạc của anh rơi xuống từ lúc nào, trên sợi dây có ba cái thẻ. Một bị gãy đôi, hai tấm còn lại thì có chữ khắc. Thanh Miêu nắm lấy ba tấm thẻ xăm soi. Tay kia toan lấy sợi dây của mình ra thì phát hiện...sợi dây chuyền của cậu đã biến mất! Thấy sắc mặt kinh hoàn của Thanh Miêu, Đàm Hạo hiểu phần nào sự tình.

- Miêu Miêu sẽ đi tìm! - Nói rồi bật dậy.

- Không được! - Đàm Hạo kéo cậu lại, giọng nghiêm trọng - Chính quyền đang tiến hành thanh tẩy Thế Giới Đêm! Ít nhất một tháng ta sẽ không cho ngươi ra ngoài. Nếu làm chúng để ý, ngươi sẽ bị bắt về nơi đó đấy!

- Nhưng...

- Ta sẽ tìm cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.