Cảnh cục được trang hoàn lại nhìn đúng chất một cảnh cục thực sự, khác hoàn tòan so với nơi tồi tàn mục nát khi xưa. Bên trong tòa nhà to lớn, cảnh sát đến lui biết bao công việc, ai rãnh rỗi thì vào sân tập bán phía sau tòa nhà hoặc là đến canteen để ăn uống chút gì đó. Mọi cơ sở vật chất được cung cấp đầy đủ khiến cho mọi người có cuộc sống thoải mái, hơn nữa còn chu cấp phòng ở riêng cho cảnh sát viên thuận tiện hơn trong việc đi lại. Tại tầng mười cũng là tầng cao nhất, thành viên nơi đó nhàn rỗi cực kì. Lục Khương Hàm nhìn cặp kính râm trên bàn cùng sợi dây bi bạc trong tay thẫn thờ. Lục Khương Phong thấy vậy chộp ngay cơ hội trêu chọc:
- Anh hai thật tài nha! Có nghề tay trái luôn! Lại càng cao cường hơn khi chôm được đồ của sát thủ khét tiếng nữa nha~ Thật tài thật tài.
- Thôi đi! Chỉ là thuận tiện lấy thôi. Chưa xem camera giám sát của con phố à? Đừng có mà chọc cậu ta nữa - Dương Nghiêm nói mắt vẫn nhìn vào đoạn video trên máy tính.
- Nhưng mà đáng yêu quá nhỉ? Ngủ thật luôn chứ, cậu ta thú vị thật! Làm gì cũng tùy hứng - Dương Châu từ phía sau chòng vai Dương Nghiêm nhìn vào đoạn video.
- Hừ...cậu ta là một thằng nhóc hỗn láo mà, thế sao ở một mình lại đáng yêu đến thế nhỉ? - Lục Khương Phong xoa xoa cằm.
- Nhưng mà...một sát thủ ghê gớm như cậu ta...Lục Khương Hàm ở khoảng cách gần như vậy...sao lại không phát giác ra chứ? - Nghinh Yến châu mày, bản năng của cô mách bảo gì đó.
- Ùm. thật kỳ lạ, cái kính râm này không phải kính râm bình thường, đeo vào hoàn toàn không thấy gì cả chỉ thấy một màu đen mà thôi - Trình Sinh đeo kính vào sau đó quơ quào lung tung, khi cảm thấy mình biểu hiện kì kì liền gỡ ra, xoa xoa cằm:
- Có lẽ cậu ta bị mù?
- Ùm trường hợp đó có thể lắm!
- Nhưng trước đó cậu ta còn mua sữa tươi mà?
- Vậy là sao ta?
- Video chỉ quay sau lưng nhưng hình như cậu ta vẫn mang kính thì phải?
- Được rồi! Tạm gác chuyện này sang một bên, vấn đề cần rõ là ở sợi dây chuyền kia. Nếu là nằm trong quân đội thì chỉ có một thẻ nhưng cậu ta lại sỡ hữu đến hai. Thẻ thứ nhất thì không phải tên cậu ta nhưng chính xác tôi và cậu ta vào cùng một thời điểm. Điều kỳ lạ là tôi không thể nhận ra cậu ta. Với mái tóc đó, đôi mắt đó chắc chắn sẽ được người khác chú ý. Thật kì lạ, vấn đề thứ hai, tấm thẻ kia không mang tên Thanh Miêu mà là Thiên Cát. Cái tên Thiên Cát này thì tôi lại cảm thấy nghe rất quen! Thế nên tôi đã nhờ Vũ Thuận tra thân thế người tên Thiên Cát này - Lục Khương Hàm nói rồi nhìn sang phía Vũ Thuận.
Anh gật đầu hiểu ý, nối máy tính của mình với máy chiếu. Hình ảnh được hiện lên, đó là một người con trai, với mái tóc đen huyền và đôi mắt vầng dương ấm áp, nhìn là thấy ngay một người thật thà, dịu dàng, dễ bị bắt nạt. Nhìn chung thì người này chỉ xếp vào loại có dung nhan bình thường không quá nổi bật nhưng thân hình của cậu ta thì thuộc dạng tuyệt mỹ, thân hình thon gầy đặc sắc là đôi chân thẳng thon mượt mà kia. Làn da bánh mật cực kì ngọt ngào, khiêu khích dục vọng của hầu hết nam nhân.
Mọi người nheo mày khó hiểu, bấy giờ Trình Sinh bước lên bục đọc những dòng chữ thông tin kia cho mọi người nghe:
- Tên họ là Thiên Cát, là cô nhi xuất thân từ Nhà Thờ RaMan. Được nhà thờ cung cấp cho đi học, từng đạt nhiều học bổng mang tầm quốc tế nhưng do thiếu điều kiện nên không thể đi du học. Thành tích học tập cực kì tài giỏi, sau đó gia nhập Quân Đội và tử trận trong Thảm Sát.
- Không có gì đặc biệt! Vụ Thảm Sát Quân Đội đó ai cũng bỏ mạng mà, không ai sống sót cả...Anh hai thì may là lúc đó được cha mẹ gọi về - Lục Khương Phong xoa xoa cằm suy nghĩ - Không có gì đặc biệt cả, không lẽ là bạn Thanh Miêu nên khi Thiên Cát chết cậu ta mới giữ di vật?
- Vấn đề ở đây là cái tên Thanh Miêu không có nằm trong Quân Đội vào thời điểm đó, Vũ Thuận đã tra vào thời điểm khác nhưng vẫn không thấy. Vậy...tại sao cậu ta có được sợi dây chuyền này?? - Trình Sinh châu mày.
- Vấn đề thứ hai, tấm thể thứ hai căn bản không phải thẻ trong Quân Đội, nhìn nó tuy giống nhưng những biểu tượng này thật quá khó hiểu - Lục Khương Hàm đung đưa tấm thể thứ hai.
Vũ Thuận nhìn tấm thẻ một hồi, trên đó khắc những dãy số kỳ lạ. Mẫu 13. Số hiệu 666. Hiếm. Loại S phía dưới là những biểu tượng như mã code. Anh nhìn tấm thẻ châu mày, gõ gõ vào máy tính, mọi người nhìn lên máy chiếu từng chữ hiện ra khiến từng người kinh ngạc:
Đây là số hiệu của tù nhân hoặc của một loại thí nghiệm! Hoặc có thể là tù nhân bị bắt trở thành vật thí nghiệm
- Sao anh lại biết? - Trình Sinh nhìn Vũ Thuận khó hiểu.
Tôi từng bị giam trong ngục tù, không nhớ được nơi đó là nơi nào, chỉ thấy mở mắt ra là ở trong đó rồi, những thiên tài hay những người có ích đều được đưa vào đấy để sử dụng. Chống đối sẽ bị tra tấn, ngoan ngoãn làm theo thì sẽ có đường thoát.
- Anh thoát ra sao? Họ không giết người diệt khẩu sao? - Trình Sinh nhìn mọi người.
- Anh ta được thoát ra với điều kiện là cắt mất lưỡi với phải bị tẩy não - Nghinh Yến dùng ánh mắt buồn nhìn Vũ Thuận - Nhằm che đậy mục đích thực sự của đám người đó.
Không khí bỗng nhiên trầm xuống, một luồng khí u ám nặng nề tỏa ra. Thực sự làm như vậy là quá độc ác rồi. Tra tấn! Tẩy não? Còn gì vô nhân đạo hơn? Khi mọi người đang còn sầu từ thì Đinh thang máy mở ra. Lâm Nhược Lam bước vào theo sau là Sư Nhiễm và Trương Trinh, môi nở một nụ cười hàm ý. Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn họp, Lâm Nhược Lam ra hiệu, Sư Nhiễm lấy ra một cái valy nhỏ màu bạc đẩy về phía họ. Sau khi kiểm chứng chắc chắn thứ này không chứa bom mới cẩn trọng mở ra. Bên trong là nhiều xấp giấy cùng hình ảnh, theo như tài liệu Lâm Nhược Lam cung cấp.
Thanh Miêu là tên khi cậu gia nhập Thế Giới Đêm, trước đó từng tham gia vào Quân Đội Mỹ nhưng do thể chất yếu kém nên hay bị bắt nạt. Tấm hình một người con trai mặc quân phục, khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen rối cùng đôi mắt màu tia nắng vô hồn. Tuy khuôn mặt xếp vào hàng bình thường nhưng thân hình thì vô cùng thon gọn tuyệt mỹ.
- Đây không phải là Thiên Cát sao? - Trình Sinh gần như hét lên.
- Um, Thanh Miêu chính là Thiên Cát a - Lâm Nhược Lam hơi hoảng vì biểu hiện của Trình Sinh.
- Sao?! - Dương Châu nói như không tin - Khác...khác quá!
- Nếu như Thanh Miêu là Thiên Cát vậy chẳng phải cậu ta chính là người sống sót cuối cùng trong
cuộc Thảm Sát sao?
- Thế thì tại sao chính quyền lại báo là đã chết trong cuộc Thảm Sát? Vả lại không phải giới truyền tin cũng như các dữ liệu khác nói Thảm Sát đó toàn bộ đều bị chết sạch hay sao? Còn ngoại hình bây giờ của cậu ta sao lại khác nhau hoàn toàn?
- Mỹ nhân đi phẫu thuật thẫm mỹ sao? - Lục Khương Phong ngu ngơ.
- Không phải! Cậu ta không hề đi phẫu thuật thẩm mỹ! - Một chàng trai lạ mặt đứng sau Lão Nghi tự tin nói.
- Cậu là...? - Trình Sinh ngạc nhiên nhìn chàng trai.
- Tôi là Hạ Tử. Là pháp y mới chuyển về.
Chàng trai mặc quần tây màu bò cùng áo khoác ngoài và khăn choàng cổ sọc ngang bên trên tự giới thiệu mình. Đôi mắt một mí màu đen huyền cùng mái tóc đen nốt, làn da trắng tuyết, nhìn sơ cũng biết anh chàng này là người Nhật. Mọi người chăm chú nhìn anh, đợi anh giải thích thêm. Hạ Tử dùng chất giọng buồn rầu nói với mọi người:
- Tôi là anh của Thiên Cát.
Mọi người ngu ngơ, tròng mắt căng hết cở? Khuôn mặt như không tin nhìn chằm chằm anh một cách đáng sợ. Hạ Tử thở dài:
- Tôi biết khá bất ngờ nhưng đó là sự thật, tôi là cô nhi của Nhà Thờ RaMan và là anh trưởng trong đó. Khi biết được tin này tôi cũng rất sốc, cũng nghĩ đây là hai người khác nhau nhưng khi nhìn vào hai tấm hình thì tôi khẳng định là cùng một người. Bởi vì cấu trúc xương hàm không hề thay đổi, giống nhau như đúc. Cái khác ở đây chỉ là màu mắt, mái tóc và làn da.
Sau khi nghe lời Hạ Tử xong mọi người nhìn kỹ lại....quả thật! Là cùng một người! Khuôn mặt, chân mày, sông mũi cùng thân hình giống như đúc. Thế không phải phẫu thuật thẩm mỹ thì tại sao? Tại sao lại ra Thanh Miêu bây giờ? Mọi chuyện ngày càng rắc rối thì Hạ Tử bước ra:
- Xin chào mọi người rất hân hạnh được làm việc chung. Cho hỏi ai là Đội Trưởng?
- Là anh ta - Trình Sinh chỉ vào Lục Khương Hàm và nói - Anh ta tên Lục Khương Hàm.
Sau lời Trình Sinh, Hạ Tử như hóa đá đôi mắt đen kia híp lại tia hận thù từ đó mà bộc phát. Anh lao đến đấm Lục Khương Hàm một cái, do không phòng bị nên Lục Khương Hàm lãnh trọn cú đấm đó. Mọi người há hốc ngăn lại, Lục Khương Phong siết chặt Hạ Tử, anh giãy dụa gào lên:
- Đồ khốn! Tại mày! Tại mày! Tất cả tại mày mà Thiên Cát mới thành ra như bây giờ! Thằng khốn! Tại sao mày không chết đi? Đồ khốn nạn!
Lục Khương Hàm khó hiểu nhìn anh, lau vết máu trên khóe miệng, đôi mắt bạc lạnh băng nói:
- Anh đang nói gì vậy? Tôi thực sự không hề quen biết người tên Thiên Cát đó! Mặc dù có gia nhập Quân Đội chung đi chăng nữa...thì cũng không hề quen biết!
- Mày...! Đúng là khốn nạn! Đã khiến người khác ra thành nông nổi như thế này mà còn không nhận người?! - Hạ Tử như phát điên.
- Khoan đã! Chuyện gì cũng nên ngồi xuống giải thích đi chứ! - Nghinh Yến trầm giọng.
Lúc này Hạ Tử thôi dãy dụa nhìn Lục Khương Hàm căm phẫn, ngồi xuống cái ghế bên cạnh mà bắt đầu kể lại mọi chuyện:
- Vốn là anh em không phải ruột thịt nhưng khá thân thiết, lúc Thiên Cát đi nhập ngũ tôi tháng nào cũng đến thăm em ấy. Nhưng cứ mỗi tháng đến tôi lại thấy em ấy ngày càng tàn tạ hơn, những vết thương, vết bầm ngày một nhiều thêm. Tôi có hỏi nhưng em ấy không trả lời, sau đó tôi mới tìm hiểu tình hình thì biết được. Thiên Cát trong đó rất hay bị đánh đập, trước đó tôi có nghe em ấy kể lại là đã yêu một người con trai rất tốt...tên hắn là...Lục Khương Hàm! - Hạ Tử nói liếc nhìn Lục Khương Hàm đầy phẫn nộ.
- Hai người bên nhau cực kỳ hạnh phúc nhưng khi tôi tìm hiểu thì sự thật không phải như thế! Hắn ta chính là chỉ đang chơi đùa với tình cảm của em ấy! Mặc em ấy bị người ta cười nhạo đánh đập, mặc cho hết chuyện này đến chuyện khác em ấy luôn làm vì hắn, chịu thay hắn. Lúc đó, tôi quyết đến tìm Lục Khương Hàm thì em ấy một mực ngăn cản. Ngươi uy hiếp em ấy bắt em ấy làm những việc dơ bẩn cho ngươi, rồi ngươi còn thẳng tay hạ sát tất cả người của Nhà Thờ...Sau...sau đó thì tôi nghe được Thiên Cát đã chết trong Thảm Sát. Bây giờ còn chối?!! - Hạ Tử nhìn Lục Khương Hàm đầy hận ý, tư thế như muốn lao đến tẩn cho hắn một trận.
- Tôi thực sự...không hề làm những chuyện đó! - Lục Khương Hàm nhíu mày khó hiểu, những điều người này vừa nói thực sự không có cái nào anh nghe quen tai cả.
Mọi người nhìn nhau, rắc rối lại kéo thêm rắc rối rồi đây. Rốt cuộc thì là như thế nào? Tại sao? Lại có liên quan đến chuyện Quân Đội? Còn Lục Khương Hàm với Thanh Miêu từng yêu nhau? Thế là sao? Chuyện này như một cuộn chỉ rối, càng tìm hiểu ra vài điều lại càng rối. Nghinh Yến nhìn biểu hiện của Hạ Tử nói:
- Bây giờ chúng ta chưa rắp lại được những mắc xích nên mọi người cứ bình tĩnh! Tôi tin rồi chuyện này đến cuối cùng cũng sẽ có lời giải đáp cho mọi người. Hạ Tử anh trước hết cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó...mọi chuyện dần sẽ sáng tỏ ra ngay thôi. Trước hết, cứ bình tĩnh đi đã. - Nghinh Yến trấn an Hạ Tử và có vẻ như điều đó thực sự có hiệu quả.
- Tôi thực sự không nhớ gì về những điều anh nói cả! Và giả sử sự thật là như vậy, vậy thì tại sao trong Bẫy Đêm...Thanh Miêu lại không nhận ra tôi chứ? - Lục Khương Hàm cũng bị rối theo.
- Thanh Miêu bị cận nặng cậu không biết sao? Bình thường cậu ta không hề đeo kính, chỉ đơn giản là cảm nhận để nhận biết mọi thứ xung quanh và dựa vào trí nhớ nhớ giọng nói cùng bóng hình của những người cậu ta quen biết. - Lâm Nhược Lam cười cười - Kiểu như cậu ta không muốn để ai lọt vào tầm mắt của mình, trừ khi cậu ta muốn.
- A...ngạo mạn quá nha~ - Trình Sinh uống cốc nước bên cạnh - Nhưng mà nếu cận nặng như vậy thì làm sao có thể gia nhập quân đội được?
- Tôi có nói là cậu ta bị cận khi ấy đâu. Cậu ta bị như vậy sau cuộc Thảm Sát!
Cuộc Thảm Sát đó đã từng một thời làm điên đảo báo chí, không thể tìm ra thủ phạm. Chỉ biết quân đội ngàn người hơn phân nữa bị giết sạch những phân nữa còn lại thì bị thiêu chết, không còn sót lại một ai.Ngọn lữa tàn phá rất nhiều manh mối, khiến việt điều tra càng thêm khó khăn. Cảnh sát tìm ra đó chính là có người rắc tâm châm lửa nhưng không thể biết chính xác là bằng cách nào. Vả lại những cái xác chưa bị thiêu cháy hết thì có hình dạng rất đáng sợ, vết thương chi chít khắp mình, mỗi vết thương đều nhắm đến tử huyệt mà tàn phá. Biểu hiện của xác chết thống khổ, thảm hại vô cùng. Đầu mối bị đứt đoạn, điều tra đi vào ngỏ cụt, vụ án đành khép lại.
- Không thể tin được cậu ta là người sống sót cuối cùng! Vậy tại sao chính quyền lại giấu diếm chuyện này? - Trình Sinh suy nghĩ một hồi rồi nói - Vũ Thuận anh hãy tra thử xem có chút manh mối gì về cuộc Thảm Sát kia không?
Vũ Thuận làm theo, những ngon tay lanh lẹ trên bàn phím khiến mọi người nể phục. Tốc độ đánh chữ của anh phải nói là bằng tốc độ bàn thờ. Không hổ danh là siêu trộm một thời. Nhiều loạt tin tức được hiện lên, đa số là những thông tin đã từng biết qua. Nhưng khi Vũ Thuận nhấn vào nút Truy Cập Thêm thì màn hình lại hiện lên dòng chữ đỏ chói nhức mắt Giới Hạn Quyền Truy Cập. Mọi người khó hiểu nhìn nhau, điều này đã xác định rõ ràng là chính quyền có dính dáng đến nhưng làm sao để biết thêm được đây?
- À...nói cho các cậu biết một chuyện quan trọng hơn. Thanh Miêu bị mắc bệnh, một chứng bệnh khá nguy hiểm, tôi điều tra thông tin thì trước đây chưa hề xuất hiện bệnh này. Có lẽ là do chấn thương tâm lý nghiêm trọng hoặc ai đó đã nhồi vào đầu cậu ta thứ xấu xa. Đó gọi là Trạng Thái Kích Động, một khi hưng phấn, kích thích hay vận động quá mức thường xuất hiện, không có mục đích rõ ràng và cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì Thanh Miêu không giống với các người, ẩn sâu bên trong cậu ta là thứ gì đó cực kì cực kì kinh khủng, một con quái vật! Không! Một con quỷ! Các người chắc cũng đã thấy những cái xác khi bị cậu ta giết rồi nhỉ? - Lâm Nhược Lam nói tay run run như cực kỳ sợ hãi, anh uống một ngụm nước để trấn an sau đó nói tiếp - Đó là khi cậu ta phát bệnh nhưng đã uống thuốc trước đó, có thể nói thuốc chỉ giúp giảm phần nào, không thể xóa triệt để.
- Nhưng tại sao cậu ta khác chúng tôi? - Trình Sinh thắc mắc nheo mày nhìn Lâm Nhược Lam
- Tôi chỉ có thể nói đến đây, còn nếu muốn biết thêm chi tiết, thì hãy tìm trong tài liệu mật của chính quyền. Khuyên các người một câu: Nên tránh xa chuyện này thì hơn, nếu không đến lúc hối hận cũng không thể thoát ra đâu. - Nói rồi Lâm Nhược Lam cáo từ sau đó bỏ đi.
Tất cả những điều này khiến mọi người càng thêm rối, có quá nhiều mắc xích cho chuyện này. Nó có lẽ đã không đơn giản là triệt để một băng nhóm tội phạm nữa rồi. Bởi vì họ đã động vào một cây đại thụ to lớn với hàng ngàn nhánh rễ mạnh mẽ. Nếu chính quyền đã che giấu chuyện này thì tại sao...lại kêu mọi người triệt phá Thế Giới Đêm?
...................................................................................................
Tác giả: Sora Fuyu (LA)