Sáu người kia cũng bị pha vừa rồi làm cho thất kinh. Phản xạ nhạy đến mức Lục Khương Phong cùng Lục Khương Hàm phải nhướng mày. Xưa nay chưa ai tránh được viên đạn của Nghinh Yến. Người con trai tuấn mỹ này không những không né mà lại đỡ? Nhưng chỉ bằng một con dao găm? Hơi quá khinh người không? Nghinh Yến mặt biến sắc, rút từ vali ra một cây tiểu liên Uzi, nhếch miệng:
- Nhóc con! Dám đỡ đạn của ta bằng dao găm?! Đừng khi dễ bà chị này như vậy!!! - Nói rồi cô bắn liên tục vào Thanh Miêu.
Động tác nhanh lẹ, cậu ban đầu đỡ được hầu hết loạt đạn kia đến khi dao găm trở thành hình dạng méo mó vặn vẹo đến khó coi. Thanh Miêu dừng lại như có như không lách người tránh né. Thanh niên mê người mỉm cười nhẹ, chất giọng quyến rũ hút hồn kẻ khác:
- Muốn đọ sao? Bà chị? Kỹ thuật cũng xuất sắc đấy nhưng vẫn còn non lắm - Cậu rút từ đâu ra một con dao khác, vừa nói vừa xoay vòng con BM42 một cách điêu luyện, lưỡi dao cứ xoay ra khép vào rợn người, đường xoay cực thạo, cực bạo nhưng không hề bị thương.
- Grừ...nhóc con! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là lợi hại! - Nói rồi Nghinh Yến lại rút từ vali ra một cây liên thanh M240 sử dụng băng đạn dây.
Mọi người xanh mặt lùi ra xa, vốn đều là dân Thế Giới Đêm nên không phải vài ba tiếng súng là có thể làm họ chạy đạp toán loạn lên nhau. Nhưng Nghinh Yến đang chơi một thứ không nên đụng tới a, cũng chẳng biết cô lấy đâu ra thứ đó nhưng ai cũng biết rõ sự lợi hại của M240, không thể bỏ mạng oan uổng nên họ bất giác lùi thật xa để tránh trúng mình.
- Đó không phải là liên thanh M240 sao? Nó nhả đạn với vận tốc 750 tới 950 viên trong một phút đó!
- Cô ta muốn phá nát nơi này luôn sao??!
- Rốt cuộc cô gái đó là lai lịch như thế nào vậy?
Súng đã lên đạn, chốt an toàn cũng đã mở nhưng Nghinh Yến chưa kịp bóp cò thì một vật sắc bén lạnh ngắt đã kề ở cổ cô từ lúc nào. Cô ngỡ ngàng khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi: Gì thế này?! Nhanh quá! Tốc độ này thật kinh khủng! Cậu ta là quái vật sao? Người thường không thể nào đạt được tốc độ như thế này!!. Năm người còn lại cũng hít ngược. Từ khi nào? Từ khi nào? Từ khi nào mà khoảng cách xa như vậy chớp mắt đã sát bên như vậy? Tại sao không có lấy một tiếng động? Một chút cảm giác cũng không có. Giống hệt bóng ma! Thanh Miêu vẫn giữ nguyên nụ cười ở trên môi:
- Bà chị chiêu đãi ta thật hoành tráng nha~ thật cảm động a~
- Nhóc con...cậu rất giỏi nhưng quá bất cẩn rồi! - Nghinh Yến đắc ý.
Sau Thanh Miêu một nòng súng không biết bao giờ đã kề sát vào đầu cậu, không ai khác, là Lục Khương Hàm!
- Thật vậy sao? - Đôi lông mày cậu nhướng lên bỡn cợt khiến Nghinh Yến cùng Lục Khưng Hàm sa sầm sắc - Anh ta nhạy đấy...nhưng...có chắc là ngăn được ta không?
Mọi người cả kinh nhìn kỹ lại, hạ bộ của Lục Khương Hàm đã xuất hiện một ngón tay trắng nõn thon dài, đặc biệt là trên đốt đầu ngón tay tồn tại một ống kim loại màu bạc nhỏ. Là nòng súng mini!!! Hai người mặc dù đang trấn áp Thanh Miêu nhưng mỗi bàn tay cậu lại nắm giữ mạng một người. thanh niên mỹ lệ liếm môi:
- Sao nào? Chỉ cần ta bắn vào chỗ này của anh ta...anh ta sẽ lập tức tự buông súng...mà đầu bà chị lúc đó...cũng đã lìa khỏi cổ rồi đó. Hai tay ta có thể cùng làm hai việc khác nhau cùng một lúc đấy ...vui chứ?
Đôi mắt bạc chăm chú nhìn cậu như đang đánh giá gì đó. Cả ba cùng lúc thu vũ khí lại, Nghinh Yến cùng Lục Khương Hàm nhìn cậu dè chừng. Thanh Miêu lúc này đang dần dần khác?! Sát khi cũng bắt đầu tỏa ra nồng nặc khiến người người cảm thấy cực kì áp lực. Nụ cười cũng biến đỗi đi, trong nó bây giờ càng quỷ dị rùng rợn hơn. Cậu run run đôi vai nhìn biểu cảm dè chừng của hai người mà bật cười lớn, chất giọng khàn khàn ghê rợn đến đỉnh điểm. Chẳng còn chút nào quyến rũ nữa chỉ có thứ khí quỷ dị lạnh sống lưng được thay vào:
- Hahahahahaha...thật vui nhaa~ Mấy người làm ta cảm thấy thật sự thú vị...haha...chưa thấy ai lợi hại như vậy...điều đó khiến ta cảm thấy ... thích thú - Chữ thích thú được nhấn mạnh, khiến ai nấy mồi hôi lạnh đều tuôn ra.
Lúc này. Lộc Nghênh từ xa bước đến xoa xoa đầu cậu như nhắc nhở gì đó. Sắc mặt cậu lập tức có chuyển biến tuột hứng nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn, nhìn chằm chằm bọn họ. Đàm Hạo giờ cũng tiến lại gần, đôi mắt hổ phách liếc nhìn Lục Khương Hàm, rồi nhanh chuyển về phía cậu. Thật sự! Dù chỉ một giây! Một giây thôi! Mọi người cảm thấy hai bọn người họ tỏa ra khí chất giống hệt nhau! Cứ như họ sinh ra là để kỳ phùng địch thủ vậy!
- Bảo bao nhiêu lần rồi, cứ không nghe lời như vậy? Muốn bị phạt sao? - Chất giọng lãnh đạm lạnh giá nhưng ánh nhìn dành cho cậu lại thật ôn nhu. Túm lấy cổ áo Thanh Miêu, xách như xách mèo chậm rãi bước ra cổng.