Đam Mỹ: Thế Giới Đêm

Chương 15: Chương 15: Ván Cờ




Lục Khương Hàm ngây ngốc ngước nhìn màn hình, tiếng điện thoại reo in ỏi đánh thức anh trở về. Là Lục Khương Phong gọi:

- Gì thế? - Anh nói mắt vẫn chăm chú vào màn hình.

- Anh xem tin tức chưa? Chỗ ông già làm bị đánh bom đó! - Tiếng hét thất thanh của Lục Khương Phong vang lên chói tai.

- Rồi, cha vẫn bình yên vô sự. - Lục Khương Hàm nhăn mặt ngoáy tai mình.

- Không! Vấn đề không nằm ở ông già! Vấn đề nằm ở người từ chiếc Limo kia kìa! Đàm Dương đó! Đó là cha của Đàm Hạo bang chủ của Kình Ngư đấy! Ông già qua lại với cha hắn sao?! - Lục Khương Phong hét lên rồi nói - Mau về cảnh cục nhanh! Lâm Nhược Lam có tin mới - Nói rồi cúp máy.

Lục Khương Hàm thở dài, mặt trời tới giờ vẫn chưa thấy bóng. Cuối cùng thì kết cuộc của chuyện này sẽ như thế nào đây? Anh nhét điện thoại vào lại túi quần rồi trở về cảnh cục. Nhưng! Khi vừa xoay người! Anh thấy được bóng dáng quen quen. Mái tóc trắng xóa tung bay, mắt nhắm nghiền tận hưởng trọn vẹn cơn gió kia. Chiếc áo phông rộng cùng chiếc quần ngang gối trẻ trung. Hai tay đút vào túi quần. Thật là! Mỹ nhân này có cần đứng tư thế nào là đẹp tư thế đó không?

Lục Khương Hàm tiến lại gần để nhìn cho rõ nét mặt kia. Không thể phủ nhận là cậu rất đẹp! Và từng đường nét này giống hệt với Thiên Cát! Vậy nếu cậu là Thiên Cát tại sao lại thành ra bộ dạng này? Và tại sao cậu không nhớ gì về những chuyện khi xưa? Có khi nào...cậu cũng bị giống mình?

Lục Khương Hàm bị cuốn theo những suy nghĩ, đến khi trở về được thực tại. Anh đã khép vào tầm ngắm của đôi mắt hai màu. Tim nhanh chóng đập mạnh, Lục Khương Hàm tự trấn tĩnh mình rồi quan sát hành động của cậu.

- Nè! Anh nhìn cái gì hả? - Giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên.

Câu nói vừa phát ra khiến Lục Khương Hàm như hóa đá! Chuyện này không thể xảy ra được! Rõ ràng hồ sơ cũng như các số liệu cho thấy Thanh Miêu này bị cận nặng mà?! Thế nào cậu lại thấy được anh đang nhìn mình? Đừng nói do thính giác sắc bén của cậu nhá? Nhưng như vậy thật hư cấu quá đi? Rốt cuộc là thế nào?

Thanh Miêu bước đến gần Lục Khương Hàm, châu mày dò xét, lẩm bẩm:

- Gương mặt ngươi khá đẹp trai đấy...nhưng ta không có hứng thú đâu haha - Thanh Miêu giễu cợt, xoa xoa cằm - Sao lại cứ thấy quen quen nhỉ? Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi sao? Sao lại có cảm giác quen quen thế này? Không lẽ mình ăn ngủ riết lú lẩn rồi ta? - Sau màn đọc thoại thì cậu phe phẩy tay rồi bỏ đi.

Lục Khương Hàm thừa cơ hội cậu không để ý ra một cước sau gáy nhưng Thanh Miêu kia nhanh chóng né được. Anh quyết định ra thêm vài chiêu nữa, và như dự đoán chiêu nào cậu cũng né được dù là sau lưng. Thanh Miêu ngửa mặt ra sau, ánh mắt hai màu mệt mỏi nhìn anh:

- Đánh lén là không vinh quang đâu. Nhưng phải công nhận thân thủ ngươi không hề tệ, ta không thích hợp để đọ sức như vậy đâu...nếu chán sống - Ánh mắt hai màu híp lại hiểm ác - Chúng ta có thể đọ vũ khí! - Miệng cậu nở nụ cười rùng rợn - Ta chắc chắn sẽ cho ngươi hiểu tường tận được hai từ sung sướng! - Nói rồi Thanh Miêu đeo kính râm của mình vào, lẳng lặng bỏ đi.

Cảnh cục trang hoàng soi sáng như hào quang giữa màn đêm, xung quanh người người đi ngang qua ai cũng phải ngước nhìn. Lục Khương Hàm chậm rãi bước vào thang máy lên tầng mười, mọi người đã có mặt đầy đủ bao gồm cả Lâm Nhược Lam - Bang chủ Bạch Trinh. Anh chậm rãi tiến đến gần hắn, đập mạnh tay vào bàn khiến ai cũng giật thót, chất giọng đe dọa gằn từng chữ:

- Nói! Chính miệng mày đã nói Thanh Miêu kia bị cận nặng?

- Tôi nói tất cả đều là sự thật! Tôi cũng đã đưa số liệu cho các người coi rồi đấy thôi? - Lâm Nhược Lam không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Bình tĩnh nào Khương Hàm! Rốt cuộc có chuyện gì? - Nghinh Yến lau bộ súng của mình.

- Khi nảy, tôi đã gặp Thanh Miêu! Rõ ràng cậu ta thấy được tôi! Còn biết rõ tôi đang nhìn cậu ta! Mặc dù tôi lúc đó đứng khá xa! Chuyện này giải thích thế nào đây? - Ánh mắt bạc trừng trừng nhìn Lâm Nhược Lam.

- Sao... sao tôi biết được chứ?

- Khoan đã, số liệu không thể nào làm giả được! - Trình Sinh xoa xoa cằm.

- Thế thì là thế nào, biểu hiện trước đây cũng cho thấy Thanh Miêu bị cận nặng, thế... sao lại biết Lục Khương Hàm đang nhìn mình chứ? - Hắc Tử vò đầu bứt tóc.

- Trực giác chăng? - Dương Châu nhướn mày.

- Phi thực tế! - Dương Nghiêm đẩy gọng kính mình sát lên đôi chút - Hành động mang tính ohi thường hôm Bẫy Đêm khi mà cậu ta đỡ được đạn của Nghinh Yến thì còn có tính thực tế nhưng dùng trực giác mà biết một người đang nhìn chằm chằm mình là không thể lý giải! Và cậu ta biết chính xác Lục Khương Hàm là nam!

- Anh có thấy điểm gì khác lạ khi gặp cậu ta không? Giống như có chút gì đó thay đổi? - Lục Khương Phong hiếu kỳ.

- Khác sao... - Lục Khương Hàm nghiêm túc nhớ lại - Có chút... thường thì cậu ta hay đeo kính râm nhưng khi nảy lại không thấy?

- Vả lại kính râm của cậu ta hoàn toàn chẳng thấy được gì! Cậu ta làm thế để làm gì chứ? - Lão Nghi bối rối.

Lục Khương Hàm mang tất cả mọi chuyện khi nảy đem tường thuật lại với mọi người. Mọi người sắc mặt ai cũng trầm trọng, lại một nút thắt nữa xuất hiện. Trình Sinh vò đầu mình, rốt cuộc là sát thủ này có bị cận hay không?!! Lâm Nhược Lam thấy mọi người như vậy bèn lên tiếng:

- Chúng ta gạt chuyện này sang một bên được không? Chúng ta nên ưu tiên cho tin tức hơn chứ? - Nghinh Yến thở dài.

- Vậy... Lâm Nhược Lam, anh có tin gì cho chúng tôi đây? - Lục Khương Hàm nghiêm túc đan hai tay vào nhau chờ đợi.

Ngày mai vào lúc nữa đêm, bang Kình Ngư sẽ thực hiện một cuộc buôn bán với hai container chứa các loại vũ khí ngoại nhập. Người đứng ra bán chính là Forcs, một tên trùm mafia của Ý. Nếu bang Kình Ngư có được số vũ khí đó trong tay thì coi như Thế Giới Đêm này sẽ bị bọn chúng thâu tóm toàn bộ. Lúc đó, muốn lật đổ Kình Ngư sẽ càng khó khăn hơn cho các người - Lâm Nhược Lam rít một hơi thuốc.

- Vậy chúng ta phải bao vây bắt tại trận toàn bộ sao? - Trình Sinh ngốc ngơ hỏi.

- Haha! Nếu dễ như thế thì sớm tóm được hết rồi, tôi sợ chưa kịp làm gì hết thì các người đã nằm sâu dưới bảy tấc đất rồi. Nên nhớ đây là lãnh thổ của chúng, pháp luật không có hiệu lực ở đây đâu, hai từ Cảnh cáo đe dọa thực sự không hợp với Thế Giới Đêm - Lâm Nhược Lam vẫy vẫy tay.

- Vậy phải làm thế nào? - Trình Sinh vò đầu.

- Nếu vậy thì chúng ta sẽ làm theo quy tắc của chúng! - Dương Nghiêm xoa xoa cằm.

- Anh muốn đấu súng với bọn chúng sao? - Trình Sinh gần như hét lên.

- Không! Chúng ta sẽ bao vây, sau đó dùng súng gây mê triệt hạ hết bọn chúng - Dương Châu búng tay.

- Vậy chúng ta sẽ làm như thế! Lần này quyết không được để bọn chúng có được hai container! - Lục Khương Hàm nghiêm túc - Nghinh Yến cô sẽ là người phụ trách trang bị vũ khí cho cả đội! Trình Sinh cậu xem thử chúng ta có thể nấp ở những nơi nào để phục kích! Dương Nghiêm chuẩn bị thêm mấy quả bom khói cùng bom cay đi! Lục Khương Phong!

- Có! - Lục Khương Phong vờ nghiêm túc đưa tay lên trán.

- Nếu kế hoạch có bị bất trắc...Lục Khương Phong sẽ là người đứng ra ứng biến đầu tiên!

- Ả?!!! Sao lại là em? - Lục Khương Phong tỏ vẻ khổ sở.

...................................................................................................

Tại trụ sở chính của chính quyền, nơi mà các nhân viên đáng lẽ ra phải làm việc tất bật nhưng không hiểu vì sao họ lại đứng tụm lại bàn tán về vấn đề gì đó. Những tụm này đa phần là các phụ nữ trong trụ sở, họ vui cười nói với nhau gì đó, mắt cứ nhìn vào người đang ngồi ở ghế soda kia.

Phía sofa là một nam nhân khoác ngoài âu phục trắng tao nhã nhưng khí thế toát ra vẫn hùng hồn. Mái tóc đen huyền được vuốt lên trông cực kỳ nam tính, đôi mắt hổ phách đã thành công thu hút trái tim biết bao phụ nữ xung quanh. Dù vậy điểm giết chết người của nam nhân kia chính là sự lạnh lùng không thèm nhét ai vào kẻ mắt. Làm người ta càng khao khát có được.

Đàm Hạo ngồi trên sofa chán nản liếc nhìn xung quanh, khoảng thời gian chờ đợi vô nghĩa này mà ở bên cạnh con mèo kia chọc cho nó xù lông lên, sau đó thừa cơ hội vuốt lông nó xuống a vuốt xuống, sung sướng biết mấy.

Nhưng rồi mọi người chú ý đến tiếng nhạc chuông điện thoại của anh vang lên khiến mọi người chú ý. Không biết phải diễn tả như thế nào nhưng tiếng chuông điện thoại đó cực kỳ lạ. Nó giống như tiếng thở nhè nhẹ khi ngủ của một người nào đó vậy. Nam nhân nhìn điện thoại, nở một nụ cười nhẹ khiến bao con tim nữ nhân xung quanh bay ra ngoài. Sau đó là một tràn tiếng rống hét của đàn sinh vật dữ tợn nào đó, được bí mật nuôi trong trụ sở chăng?

- Dậy rồi sao? - Đàm Hạo dùng chất giọng ôn nhu chết người nói.

- Đàm Hạo thối! Ngươi dám bỏ Miêu Miêu mà đi mất sao!

Các nam nhân xung quanh mới đây còn liếc mắt ghen tị nhưng sau khi nghe được giọng nói khàn khàn quyến rũ từ điện thoại phát ra, họ đứng hình. Không từ thủ đoạn tiếp cận với mục đích ngía số điện thoại của người đầu dây bên kia.Ý thức được những gì diễn biến xung quanh, Đàm Hạo áp hẳn điện thoại vào tai rồi tiếp tục nói:

- Tại thấy ngươi ngủ ngon như thế, sao ta nở đánh thức?

- Ngụy biện!! Miêu Miêu không tin! Nếu ngươi đã bỏ Miêu Miêu vậy rồi...thì Miêu Miêu sẽ ra ngoài chơi một mình! - Thanh Miêu hờn dỗi.

- Ngoan, đừng loạn! Ta xong việc sẽ về ngay - Anh hết sức nhẹ nhàng dập lửa cho con mèo kia.

- Không biết! Không biết! Ta đói, Ta đói sắp chết rồi~ - Cậu giở chứng nhõng nhẽo.

- Một chút nữa ta về chở ngươi đi ăn, ngoan đi! - Đàm Hạo phì cười với bản tính của con bạch miêu này nhưng nụ cười chưa duy trì được lâu thì đã tắt đi.

Đàm Dương cùng Lục Châu Trinh bước ra, vừa kịp lúc chứng thấy nụ cười hiếm hoi của con trai mình. Đàm Hạo nhìn thấy hai người nhanh chóng thu lại nụ cười:

- Giờ ta phải giải quyết công việc rồi, ta sẽ về ngay thôi, nằm yên đó chờ ta

- Xì! Biết rồi biết rồi!

Đàm Hạo suy nghĩ gì đó rồi cuối cùng phun ra một câu khiến người bên kia ngượng đỏ mặt:

- Miêu Miêu, kêu meo xem nào.

- Ngươi bị điên à! Không bao giờ! Không bao giờ! Đồ xấu xa! - Chất giọng ngại ngùng mắng nhít vang lên.

Đàm Hạo phì cười, khoảnh khắc trước khi ngắt điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên một tiếng meo gợi cảm nhẹ nhàng. Dù tiếng ấy như có như không phát ra nhưng sức công phá của nó cực kỳ lớn. Nó khiến anh chỉ muốn lao về bên cạnh cậu ngay lập tức. Nhưng việc quan trọng khiến anh phải kiềm nén cảm xúc mãnh liệt ấy lại.

Lục Châu Trinh ngồi nguy nga đối diện anh, tay trái choàng vai Đàm Dương. Ánh mắt bạc liếc nhìn Đàm Hạo kiêu ngạo, chất giọng quyền lực đáng ghét lại vang lên:

- Là 666 sao? Cũng phải, còn ai ngoài nhóc đó có thể khiến ngươi cười chứ! Lẩn trốn cũng khá đấy nhưng tại sao hôm nay lại lộ mặt ra vậy?

- Cậu ấy tên là Thanh Miêu! Không phải 666. Vả lại, ta không có việc với ngươi! - Anh liếc sang Đàm Dương nhưng ánh mắt này không hề giống một người con đang nhìn cha mình, nó chứa đựng uy lực đáng sợ như con thú dữ bao năm bị xích - Ta muốn yêu cầu ngươi từ ta! Sau này không có quan hệ máu mủ gì nữa cả!

- Đàm...Đàm Hạo...con đừng như vậy! Mộc Lan...lúc nào cũng mong con trở về - Đàm Dương run rẩy nhìn anh.

- Đừng gọi tên ta! Kinh tởm! - Ánh mắt hổ phách giận dữ - Ngươi không có tư cách làm cha! Còn người đàn bà kia cũng không! Hai người nghĩ sau bao nhiêu chuyện mấy người làm với ta! Ta sẽ tha thứ cho các người sao?! - Đàm Hạo cười khinh miệt - Tóm gọn ta muốn ngươi từ bỏ quyền nuôi dưỡng ta! Nếu không sau này, ta sẽ làm cho ngươi mất mặt! Và ngươi cũng sẽ trở thành vật ngáng đường của ta!

- Đàm Thiếu Gia nghĩ có thể thắng được ván cờ này sao? - Lục Châu Trinh bật cười.

- Phần thắng chắc chắn thuộc về bọn ta! Bởi vì...trong tay ta đều là những quân át chủ bài - Đàm Hạo nhìn y bằng đôi mắt kinh miệt - Còn trong tay ngươi còn lại những quân nào?

Lục Châu Trinh bị nói chúng tim đen, khuôn mặt méo đi vài phần nhưng với kinh nghiệm dày dặn, y vẫn giữ được nụ cười trên môi, đáp trả:

- Áp chủ bài cũng có cái bất lợi của át chủ bài, ta không nghĩ Đàm Thiếu Gia đây dùng đến thí nghiệm 666 đâu nhỉ? Haha hay chính xác nên gọi là Ác Quỷ Ngày Thanh Trừng nhỉ?

Câu đáp trả của Lục Châu Trinh hoàn hảo khơi dậy lửa hận bên trong Đàm Hạo, tay anh siết chặt lấy cạnh bàn kim loại. Cạnh bàn dày một tấc phút chốc mềm nhão nhiễu xuống đất, không khí bốc lên một mùi hương khó chịu, mùi kim loại bị nung chảy? Thỏa mãn với biểu hiện của anh, y mỉm cười nói tiếp:

- Mặc dù trong tay ta không phải quân át chủ bài nhưng quân trong tay ta đều là quân chất lượng - Ánh mắt bạc ẩn ý - không phải loại được nhái.

- Ồ! Nhưng mà loại hàng nhái này ta lại hưởng được loại vượt trội hơn cả hàng chất lượng đấy? - Đàm Hạo nhếch môi - Không biết ngươi có tạo được ra loại hàng nhái nào giống Ác Quỷ Ngày Thanh Trừng không?

Lục Châu Trinh sắc mặt u tối đi vài phần, nụ cười trên môi ngày càng méo lệch. Hai bàn tay ông siết lại thành nắm đấm, mặt đất bỗng nhiên lung lay vài phần khiến nhiều người sợ hãi. Đàm Dương nhanh chóng đặt tay mình lên tay y, xoa dịu đi cơn tức giận của y. Lục Châu Trinh cũng nhờ vậy mà bình tĩnh lại, cười nói:

- Trên bàn cờ, mỗi bên đều có Vua, đừng đắc ý nhanh như vậy! Thắng thua đến cuối cùng mới biết được!

Đàm Hạo nhếch môi kinh miệt nhìn hành động thân mật của hai người, sau đó lặp lại yêu cầu từ con của mình rồi ung dung ra về. Đàm Dương cắn chặt môi, anh bước từng bước đến gần hơn cửa sổ gần đó. Đôi mắt anh dõi theo đến khi chiếc Bugatti Chiron màu đen nhám viền vàng chói mắt biến mất. Anh nhắm nghiền mắt:

- Đạm Hạo, xin lỗi con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.