Đam Mỹ: Thế Giới Đêm

Chương 14: Chương 14: Đánh Bom Cao Ốc




Trời cũng vừa gần sáng, xung quanh là các hộ dân đang chuẩn bị đi làm, các cửa hàng đang tấp nập mở cửa. Lục Khương Hàm dạo bước trên con đường còn vương lại chút hơi đêm, hít thở thật sâu làn không khí mát lạnh này. Bỗng, trên màn hình quảng cáo lớn của một tập đoàn nọ phát bản tin buổi sáng. Cuộn phim chiếu cảnh mịt mù khói, khói bốc lên từ các vết nứt của tòa ốc cao tầng. Đôi đồng tử bạc căng ra hết cỡ, Lục Khương Hàm cố gắng trấn tĩnh mình rồi xem tiếp bản tin.

- Rạng sáng hôm nay, tòa cao ốc của chính phủ đã bị đánh bom. Thiệt hại lên đến vài triệu USD, có năm người tử vong và rất nhiều thương vong khác. Hiện đội hỗ trợ và cứu hộ đang điều hành người dân sơ tán xa nơi này. Thủ phạm hiện chưa phát hiện được nhưng nhiều người nghi ngờ đây là một vụ khủng bố liên quan đến mối thù cá nhân của một người hoặc một tổ chức nào đó. Liệu thủ phạm có phải là Thế Giới Đêm mà dân chúng đang sợ hãi? Hãy cùng phỏng vấn một chút với ngài Lục Châu Trinh Thủ Tướng của chúng ta.

Nữ phóng viên hướng ánh nhìn về phía người đàn ông ngoài ba mươi. Tuy vậy, khí chất phát ra phong lưu cường tráng đến lạ. Khuôn mặt tuấn tú không hề có lấy chút vết nhăn, làn da ngăm khiến người này bộc lộ được chất nam tính của mình. Ánh mắt bạc sắc xảo rành đời, khiến ai bắt gặp ánh mắt ấy cũng cảm thấy choáng ngợp.

- Mặc dù cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra nhưng chúng tôi thực sự đã biết hung thủ là ai rồi - Giọng nói trầm uy không một chút giấu giếm - Tôi cũng có lời nhắn nhủ với họ rằng: Đừng hy vọng, thứ của tôi sẽ mãi là của tôi thôi. Kiệt tác mà các người trộm đi, ngày nào đó tôi sẽ đoạt lại. Cảm ơn - Nói rồi Lục Châu Trinh rời khỏi máy quay tiến vào bên trong trụ sở chính.

- Lục Châu Trinh, ngài hãy nói chi tiết hơn được không ạ?

- Câu nói của ngài có ẩn ý gì?

- Ngài Trinh có thể nêu rõ nguyên nhân hung thủ đánh bom tòa cao ốc được không?

- Kiệt tác mà ngài nói đến là gì vậy?

Hàng loạt giới báo chí vây quanh Lục Châu Trinh nhưng bảo vệ đã sớm can ngăn lại. Bất lực với những tên bảo vệ trước mặt, cùng lúc đó một chiếc Limo đen bóng xuất hiện thu hút sự chú ý của họ.

Bước từ xe ra là một nam nhân ngoài ba mươi nhưng khuôn mặt kia không khiến người khác nghĩ vậy. Khuôn mặt từng đường nét có thể coi là hoàng mỹ, làn da trắng tuyết được che đậy bởi âu phục xám. Dáng người hết sức tao nhã, đừng động tác đều mang nét đặc sắc nhất định. Khuôn mặt phi giới tính kia hoàn toàn khiến nhiều người mê mẫn. Báo chí nhanh chóng lao đến nam nhân nhã nhặn này, hàng loạt câu hỏi vang lên:

- Đàm Dương, liệu ngài có nghĩ hung thủ là lực lượng Thế Giới Đêm không?

- Có tin đồn là Đàm thiếu gia đang phục vụ cho lực lượng Thế Giới Đêm? Điều đó ngài xác nhận như thế nào?

- Nhiều hình ảnh chụp được thấy Đàm thiếu gia hay ra vào thành phố H, liệu tin đồn Đàm thiếu gia đang phục vụ cho Thế Giới Ngầm có phải là sự thật?

Đối mặt với đám nhà báo này, Đàm Dương không biết nên nói thế nào cho phải. Anh lúng túng muốn bỏ đi nhưng khổ nổi các nhà báo đã chặn hết đường. Một lực mạnh siết chặt lấy cánh tay của Đàm Dương kéo về phía mình. Người đàn ông tuấn tú trạc ba mươi dùng thân mình mà che chở cho anh trước nhiều nghi vấn của báo chí:

- Ai đồn bậy bạ như thế? Đàm thiếu gia hiện đang du học bên nước ngoài, từ đó đến nay chỉ chuyên tâm lo học chưa hề về đây lần nào. Sao có thể có mấy tin đồn phi lý thế kia? Còn mấy tấm ảnh đó đều là ảnh mờ, chĩ là người giống người thôi - Nói rồi kéo Đàm Dương vào bên trong trụ sở bỏ ngoài tai những câu hỏi đằng sau.

Vào được trụ sở, mọi thứ trở nên yên bình và nhẹ nhàng, chỉ có tiếng bước chân gấp gáp và tiếng dặn dò kỹ càng của nhân sự. Khi thấy hai người họ đi qua, ai ai đều cuối chào cung kính. Lục Châu Trinh dừng lại một thanh niên tầm hai mươi, mặc vest đen tay ôm núi tài liệu mà gằn giọng:

- Chiến Thinh, nhanh đi điều tra xem ai là người đã tung tinh ra bên ngoài! Rồi đem tên nội gián đó tới đây.

Lục Châu Trinh kéo Đàm Dương vào phòng mình rồi mạnh bạo đóng cửa. Tiếng Ầm vang lên khiến ai cũng giật mình nhanh chóng làm việc. Đàm Dương nhăn mặt:

- Châu Trinh...đau...tay em đau.

Lục Châu Trinh dừng lại, đẩy mạnh anh vào tường. Đàm Dương kinh hãi, tim đập như trống đánh, thở cũng không dám thở mạnh. Đôi mắt bạc chăm chú nhìn anh hệt như muốn ăn tươi nuốt sống. Vai Đàm Dương chịu không được bất giác run lên, Lục Châu Trinh nhìn anh gằn từng chữ:

- Thằng nhóc đó dám làm chuyện động trời như vậy em kêu anh làm sao tha cho nó đây? Lần này anh sẽ giết chết nó! - Lục Châu Trinh xoay người tiến về phía bàn làm việc.

Đàm Dương thất kinh, chạy đến ôm lấy người đàn ông trước mặt. Mùi hương nam tính xộc thẳng vào cánh mũi cùng khí lực đàn áp này khiến anh nói cũng không trọn vẹn:

- Châu Trinh...đừng mà...em xin anh...tha cho nó...anh muốn em làm gì cũng được...tha cho nó.

Lục Châu Trinh nở một nụ cười hài lòng, nâng cằm người kia lên, hôn xuống. Nụ hôn kéo dài vài phút, đến khi Đàm Dương thiếu dưỡng khí, mặt tái đi, Lục Châu Trinh mới chịu rời xa anh. Y xoay người, hất mọi thứ có trên bàn xuống đất, ôn nhu đặt người kia lên, hôn loạn. Bàn tay cứng rắn ngăm ngăm thành thạo mở từng cúc áo của Đàm Dương, rồi mạnh bạo xoa nắn nhũ hoa hồng nhạt kia.

- Ư...Châu Trinh...nhẹ...nhẹ chút...ưm - Làn da trắng tuyết của Đàm Dương nhanh chóng được phủ hồng, hai tay anh bám lấy cánh tay ai kia.

- Sống chung với anh - Lục Châu Trinh ôn nhu hôn lên trán anh.

- Không...không được! Trừ chuyện này ra - Anh lúng túng nhìn y.

Lục Châu Trinh không trả lời nhưng ánh mắt chứa đầy tức giận kia đã nói lên tất cả cảm xúc của y bây giờ. Giận dữ! Lục Châu Trinh xé toạt chiếc quần trước sự sợ hãi của Đàm Dương. Nhanh chóng dang rộng hai chân anh rồi lấp đầy nhụy hoa kia bằng thứ thô cứng.

- AAA-! - Đàm Dương sợ hãi nhìn y - Châu...Châu Trinh...đau! Đau quá đi-

Y nghiến răng, nhịp nhàng theo từng chuyển động...rồi dần dần thúc mạnh. Sự đau đớn chạy dọc theo sống lưng men đến các giác quan thần kinh của anh. Đàm Dương gấp gáp phản kháng nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó anh chỉ có thể bất lực kêu la:

- A! A! Châu..Châu Trinh...hức...em đau! Đau em...hức hức...Châu Trinh - Đàm Dương khóc nấc lên, bàn tay bấu chặt lấy âu phục y.

- Em lúc nào cũng nghĩ cho người khác! Còn tôi thì em đá sang một góc! Em coi cảm xúc của tôi là gì hả?! Có lúc nào em để ý đến tôi không! - Càng nói động tác Lục Châu Trinh càng nhanh hơn, càng mạnh mẽ hơn.

- A-! A-! Châu...đau...đau quá! Châu Trinh...! Có người nghe thấy mất! Hức hức! A-! Anh mau dừng...mau dừng lại đi.

Vệ sĩ bên hành lang nghe tiếng khóc của Đàm Dương, hốt hoảng suy ngẫm có người đang uy hiếp ngài ấy liền chạy đến, hắn đã có ý định tông cửa xông vào nhưng rồi lại suy nghĩ gì đó, quyết định gõ cửa:

- Đàm Dương, ngài không sao chứ?

Đàm Dương bên trong đang cố gắng cắn chặt mu bàn tay mình, ngăn những tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc phát ra. Thế nên anh không thể nào trả lời được, chỉ còn cách cầu mong cho tên vệ sĩ ấy đừng tông cửa xông vào đây.

Vệ sĩ bên ngoài không nghe thấy tiếng trả lời, tâm trạng lo lắng không thôi, vốn sắp xông vào nhưng khi nghe âm thanh ám mụi kia, hắn dừng lại. Tiếng Ba-Ba vang lên rõ mồn một khắp phòng, bây giờ thì cái gì cũng có thể giải thích được rồi, hắn lùi về sau vài bước:

- Nếu không có việc gì, tôi xin tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình.

Tiếng bước dần dần nhỏ đi, Đàm Dương bật khóc, chắc chắn là tên vệ sĩ đó biết hết rồi. Lục Châu Trinh động lòng ngừng lại, dùng tay lau đi nước mắt anh. Thấy Đàm Dương vẫn chưa chịu nín, y khuyến mãi thêm một nụ hôn hết sức ôn nhu.

- Đừng khóc nữa, anh sai, đừng khóc nữa - Lục Châu Trinh an ủi vỗ về người trong lòng, từ trước đến nay con của y còn chưa được phước phần này. Nay lại dẹp đi tự tôn mà xuống nước với người kia. Chứng tỏ người này rất quan trọng với y.

- Anh xấu xa! Làm sao em có thể bỏ rơi Mộc Lan được, con cũng bỏ đi, nay nếu em mà bỏ đi nữa, cô ấy sẽ sống không bằng chết mất, em thực sự không thể bỏ rơi cô ấy, với lại anh còn Nhi Nhung nữa - Đàm Dương lau hết những giọt nước còn vương trên má.

- Họ biết mối quan hệ của hai chúng ta mà - Y vuốt ve mái tóc anh.

- Nhưng mà em không thể, anh phải hiểu cho em chứ - Đàm Dương nức nở.

- Rồi rồi, theo ý em, anh hiểu rồi, đừng khóc, ngoan nào - Lục Châu Trinh ôm anh vào lòng vuốt ve.

- Ngài Dương, Đàm Thiếu Gia muốn gặp ngài - Tiếng vệ sĩ gọi bên ngoài.

- Nói nó ở bên ngoài đợi đi! - Lục Châu Trinh lạnh lùng, đợi đến khi vệ sĩ kia đi rồi mới nhìn Đàm Dương mà nói tiếp - Chúng ta tiếp tục thôi.

...................................................................................................

Tác Giả: Sora Fuyu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.