Chương 2
Sau một đêm xa hoa trụy lạc , như thường lệ, Thư Ảnh liền đi bộ trở về nhà mình. Không như những MB trong quán luôn được xế hộp sang trọng đưa đi đón về hay chui vào những căn biệt thự cao cấp hưởng lạc. Thư Ảnh là một gã trai bao bần hèn nhất từ trước đến giờ. Y chưa bao giờ dây dưa với bất kì đại gia nào. Tất cả những gì Thư Ảnh cần làm chính là khơi gợi hứng thú, dục vọng dơ bẩn của những con người ấy mà không cần lên giường. Không phải người ta thường nói, cái không có được mới là thứ quý giá nhất sao. Khi vừa bước vào quán, y đã dùng đủ thứ lý lẽ trên trời dưới biển để ông chủ chấp nhận lời đề nghị của y - không cho y tiếp khách. Bù lại tiền hoa hồng sẽ chia 7: 3. Ông chủ thấy lợi như thế liền đắn đo suy nghĩ. Hắn thấy Thư Ảnh có tư sắc, cũng thấy được nếu để Thư Ảnh khai bao sớm không chừng cũng mất giá.Nhưng mấy ai chịu được cảnh có thể thấy mà không thể sờ. Nhưng nếu Thư Ảnh có thể làm được điều đó, lợi nhuận hắn thu được sẽ tăng lên đáng kể. Vì thế ông chủ cũng đánh liều chấp nhận thử một phen - cho y làm trai tân đến tận bây giờ. Giả thanh cao suốt mấy năm trời Thư Ảnh cũng giúp ông chủ kiếm chác được kha khá. Hắn rất hài lòng về Thư Ảnh, nhưng có vẻ điều đó sắp chấm dứt rồi.
4 giờ sáng, trên phố vắng tanh, lâu lâu lại bắt gặp những chiếc xe chạy lướt qua một cách vội vã. Thư Ảnh lỡ đãng ngó nhìn xung quanh. Đi được một lúc, y liền rẽ vào một con hẻm nhỏ. Bước vào căn nhà cuối con hẻm, Thư Ảnh ngồi xuống bàn trà. Cả quá trình diễn ra một cách rất lưu loát như đã luyện tập hàng trăm lần. Quả thật 5 năm nay, Thư Ảnh đã tới đây không ít.
-Bà Đường, lấy cho cháu một tô cháo cá như mọi ngày ạ!
-Thư Ảnh đến rồi à! Đợi chút nhé. – Bà Đường nhanh chóng đáp lại lời Thư Ảnh
-Không cần gấp đâu ạ
Một buổi sáng của nhiều năm trước, khi Thư Ảnh đang trên đường về nhà sau một đêm làm việc vất vả của mình, y bỗng nhìn thấy một ông lão ở bên đường, tay ôm trán đứng dựa vào tường. Dừng lại nhìn một lúc thấy ông lão vẫn không nhúc nhích. Sợ có chuyện chẳng lành, y bèn chạy tới giúp đỡ, ông lão liền run rẩy chỉ tay vào con hẻm nhỏ rồi ngất xỉu. Thư Ảnh bèn đỡ ông lão đi theo hướng và ông vừa chỉ. Cũng may quãng đường không xa lắm. Đến cuối hẻm, y thấy hình dáng một bà lão lưng hơi cong, đi đi lại lại trước cổng nhà trông có vẻ đang bất an. Thấy ông lão được Thư Ảnh dẫn về, bà lão liền chạy lại đỡ rồi cảm ơn rối rít. Sau khi nhìn bà lão chăm sóc cho chồng mình, không hiểu sao Thư Ảnh thấy trong lòng nổi lên một tia hâm mộ. Hôm đó, y chủ động bắt chuyện với bà lão. Nói chuyện một hồi thì biết được hai ông bà lão họ Đường, là người ở tỉnh Q, vì cuộc sống khó khăn nên cả gia đình dắt nhau đi tứ phương lập nghiệp. Sau đó liền quyết định sống ở đây. Hai ông bà có 3 người con, hai người con trai tên Đường Nam, Đường Bắc và một gái tên là Đường Quyên, cuộc sống cũng chả khá là bao. Người con đầu thì thân mình còn chưa lo xong lại còn phải đỡ đần cha mẹ lo cho em trai vì đứa thứ hai bị tàn tật ở tay. Tên tàn tật này lại nuôi dưỡng ước mơ trở thành họa sĩ. Cũng vì thế đã gần 30 nhưng cả hai vẫn chưa có mối tình nào. Nhắc tới chuyện này hai ông bà chỉ than ngắn thở dài “ âu cũng do duyên số, không thể cưỡng cầu ”. Còn cô con gái lấy chồng xa, có vẻ bên nhà chồng khinh thường gia cảnh vợ nghèo khó, đã cưới được mấy năm nhưng chỉ về thăm ba mẹ được hai lần. Cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Lúc này đây, anh cả Đường Nam đang làm ở công trường, nghe nói nếu làm buổi tối tiền sẽ được gấp đôi ban ngày nên hắn liền đi làm từ chiều tới 6h sáng hôm sau, về tới nhà thì lăn ra ngủ tới chiều lại đi làm. Còn Đường Bắc thì đang ngủ trên phòng, công việc của hắn chỉ là vẽ tranh và tránh làm phiền mọi người hết mức có thể. Thư Ảnh đã xem qua tranh của Đường Bắc, y tuy không am hiểu về hội họa nhưng cũng biết đó là những bức tranh không tồi. Nếu sinh ra trong gia đình giàu có, có lẽ hắn đã trở thành họa sĩ nổi tiếng. Thư Ảnh chỉ gặp Đường Bắc đúng một lần duy nhất vào ngày đầu tiên cứu ông cụ, còn Đường Nam, y hoàn toàn chưa gặp qua lần nào
Hai ông bà vì không muốn làm phiền con cái nên tự mình mở quán cháo buổi sáng, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, may sao cũng đủ để sinh hoạt cá nhân. Nghĩ tới gia đình chính là như vậy, người này lo nghĩ cho người kia, vì người thân trong gia đình mà sống, Thư Ảnh cũng ao ước mình trở thành một thành viên trong gia đinh này, dù nghèo khó cũng chẳng sao.
Miên man suy nghĩ một hồi, bát cháo cá cũng được bưng ra, mùi hương nghi ngút làm bụng Thư Ảnh sôi ùng ục. Không hiểu sao Thư Ảnh rất thích bát cháo bà Đường nấu, vì thế nên cứ cách hai ba hôm y lại đến đây một lần. Ông Đường đang ngồi nhóm củi, biết Thư Ảnh lại đến liền chạy ra nói chuyện hai ba câu. Thấy y ăn như chết đói, ông cụ cười ha hả, trông có vẻ rất vui. Làm y nghi ngờ dáng vẻ ăn uống của mình có vấn đề gì chăng? Qủa thật sau khi nghe tin mình phải biểu diễn làm y nuốt không trôi, vì thể từ sang giờ Thư Ảnh vẫn chưa bỏ vào bụng mình thứ gì. Ăn hết bát cháo trước mặt rồi lại mua thêm một bịch cháo mang về, y liền giải quyết nhanh chóng bữa ăn cho cả ngày
Nhà của Thư Ảnh cũng gần nhà ông bà Đường, chỉ cần chưa tới 5p đi bộ. Trở về căn ổ nhỏ của mình, Thư Ảnh đặt bịch cháo lên bàn. Nhà của y chỉ là một căn nhà cũ nát, xung quanh bốc lên mùi ẩm thấp bốn bức tường loang lổ vết ố vàng, trong nhà chỉ đặt những vật dụng cần thiết như bàn trang điểm, tủ quần áo, giường ngủ và vài đồ vật dụng cá nhân. Chịu thôi, y không thể phung phí được. Số tiền mà y tiết kiệm được trước kia đã xài hết rồi. Y cũng cần tiền để lo cho tương lai của mình sau này, nếu tình huống quá tệ, y sẽ dùng số tiền này để bỏ trốn. Thư Ảnh hi vọng một ngày nào đó, y sẽ tìm được một công việc chân chính, xây một ngôi nhà nhỏ bằng chính số tiền ấy, trồng một vườn hoa, nuôi một chú chó, cuộc sống cứ bình dị như thế mà trôi qua. Nhưng ai lại bằng lòng thuê một gã MB hết thời cơ chứ? Nghĩ tới tương lai, Thư Ảnh lại cảm thấy mờ mịt. Thôi kệ, sống được ngày nào hay ngày ấy. Bỏ qua suy nghĩ còn dang dở, Thư Ảnh liền chui vào nhà tắm, y cần tẩy rửa hết những thứ dơ bẩn trên người, cái cảm giác bị nhìn bởi những cặp mắt dâm dục làm y thấy khó chịu. Đã 7 năm rồi mà vẫn không sao quen được, thật là vô dụng mà. Thả lỏng tinh thần một chút, Thư Ảnh mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trong suốt quá trình ấy, đôi lông mày thanh tú luôn nhíu chặt.