—— “Anh là ma chướng lớn nhất trong cuộc đời em.”
Ngoài trời mưa to tầm tã, hạt mưa rơi “lộp bộp” lên tấm cửa kính bằng thuỷ tinh, đọng thành từng vệt nhỏ rồi chảy dọc xuống và biến mất ở nơi ta không nhìn thấy được.
Bất chợt có một tia chớp từ trên trời đánh xuống mặt đất, chiếu rọi một phần bóng người đang ngồi trong căn phòng âm u qua kính cửa sổ, sáng lên rồi lại vụt tắt đi.
Hạ Diễm uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, phần rượu chưa kịp nuốt chảy dọc từ cằm xuống cổ áo, khiến tây trang vốn dĩ nhăm nhúm lại càng trở nên lộn xộn dơ bẩn hơn nữa. Hai mắt hắn mê mang bất định, không biết đang nghĩ đến điều gì, hắn bỗng nhiên chống tay xuống bàn rồi đứng dậy.
“...........”
Bước chân loạng choạng nện lên sàn nhà theo một cách không có quy luật như đang tìm kiếm cái gì đó, một đỗi lâu sau, Hạ Diễm rốt cuộc cũng đã tìm được cái giá sách mà hắn muốn tìm. Hắn thô lỗ vứt những quyển sách dày cộm trên kệ xuống mặt đất, lộ ra một cánh cửa được khoá ở phía sau.
Hắn run rẩy ấn mật khẩu, chiếc cửa “cạch” một tiếng — khoá đã được mở.
Tay Hạ Diễm đặt lên chốt mở của cánh cửa, mí mắt hắn run nhè nhẹ, đôi mắt phủ một tầng hơi nước mơ hồ không rõ lắm, cổ họng hắn vang lên một tiếng gọi âm ỉ, “Anh ơi....”
Hắn run rẩy mở cánh cửa ra, một chồng ảnh chụp bỗng đổ ồ ạt ra bên ngoài. Phía dưới những tấm ảnh là một chiếc notebook, xung quanh còn có mấy món đồ chơi tình dục.
Hạ Diễm há miệng, nét mặt mờ mịt như một đứa trẻ đi lạc. Hắn cầm lấy xấp ảnh chụp, tựa lưng vào tường rồi dần dần trượt xuống mặt đất. Hơi men của cồn khiến tầm mắt của Hạ Diễm có chút mơ hồ, hắn phải gắt gao nhíu chặt mày mới có thể nhìn rõ được nội dung trong từng bức ảnh.
Những tấm hình này đều chỉ chụp duy nhất một người, mới đầu là một cậu thiếu niên có dung mạo thanh tú, sau đó qua vài tấm hình nữa, đã trở thành một người đàn ông tuấn mỹ.
Nhưng đặc biệt hơn là: phần lớn những tấm ảnh này đều là cảnh giường chiếu, người trong ảnh đỏ ửng toàn thân, làn da trắng nõn phủ đầy dấu vết tình dục, hai đùi tách ra, phơi bày bộ phận sinh dục lẽ ra không nên có trên người nam giới.
Mà dương vật của Hạ Diễm thì đang đút vào trong nơi đó, làm lỗ bướm vốn nhỏ xinh bị kéo căng đến cực đại, gần như chỉ còn là tấm thịt mỏng.
Sự ướt át trong tấm ảnh hấp dẫn lực chú ý của Hạ Diễm trong chốc lát, sau đó hắn bỏ nó xuống rồi tiếp tục tìm kiếm những tấm ảnh khác.
Hạ Diễm tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một tấm ảnh bình thường nhất.
Cậu thiếu niên thanh tú đứng dưới tàng cây, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng tinh, bàn tay mảnh khảnh cầm lấy máy ảnh, đôi môi hồng hào mỉm cười ôn nhu, hai mắt xinh đẹp khẽ híp lại nhìn thẳng vào ống kính.
Chính là khoảnh khắc đó, nụ cười của người nọ như là một ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng mọi góc ngách trong cuộc đời âm u đen tối của hắn. Khiến hắn không tiếc phải trả giá bất kỳ điều gì để đuổi theo nó, để chiếm lấy nó làm của riêng cho bản thân mình.
Một giọt nước lạnh lẽo từ trong hốc mắt Hạ Diễm chảy xuống.
Hắn tham lam nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, đôi môi lẩm bẩm nỉ non gọi, “Anh, rốt cuộc là anh vẫn chọn bỏ rơi em.....”
*****
Hai năm sau, trên đường Zurich.
Một chiếc xe SUV màu đen rẽ qua bên phải.
Trong xe, đặc trợ Nhất Lam của tổng tài NJ đang báo cáo một chuỗi công việc, cuối cùng tổng kết lại, “... Như ngài đã dự đoán, Lão La Triệt Tư cũng gần như là sắp từ bỏ rồi.”
Hạ Diễm tựa lưng vào ghế xe, mặt mày tuy mang theo một tia mệt mỏi, nhưng tây trang trên người thì vẫn chỉnh tề như cũ. Hắn xoa xoa ấn đường, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, giọng nói khàn khàn, “Vẫn chưa tra được tên của công ty đấu thầu còn lại là gì sao?”
Nhất Lam do dự trong chốc lát, “.... Công ty đó là công ty nước ngoài, boss lại là *Hoa kiều, có quan hệ rất tốt với Kiều gia.”
(*Hoa kiều: người Trung Quốc sang nước ngoài định cư, giống Việt kiều của mình ý =))))
Hạ Diễm câu khoé môi, “Kiều gia?”
Nhất Lam nói: “Boss, chúng ta chỉ đơn giản là muốn mở rộng thị trường, nếu không thành công với lão La Triệt Tư thì cũng có thể hợp tác với người khác. Căn cơ Kiều gia thâm hậu, kết oán với bọn họ thì không có lợi gì đâu ạ.”
Hạ Diễm cười nhạt, “Cũng đúng.”
Nhất Lam nhíu nhíu mày, do dự nói: “Boss, ngài thật sự không cần đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm sao? Tiệc tối của lão La Triệt Tư không đi cũng đượ....”
Cô còn chưa kịp dứt lời, Hạ Diễm đã phất phất tay. Nhất Lam lập tức im miệng, nhìn boss nhà mình nhắm mắt dưỡng thần.
Cô đã làm việc ở NJ nhiều năm rồi, lúc trước Hạ Diễm cũng là một người cuồng công tác, nhưng không phải kiểu tiêu hao sinh mệnh quá mức như bây giờ.
Nhất Lam khẽ thở dài, khép tập thư trong tay lại.
Gia tộc La Triệt Tư là một danh môn vọng tộc, mà yến hội đêm nay được tổ chức là để chúc mừng cháu gái của lão La Triệt Tư thành niên.
Hạ Diễm điều chỉnh tốt trạng thái của mình, tuy phía dưới đôi mắt hắn vẫn một chút quầng thâm nhàn nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy. Hắn rất nhanh đã hoà nhập vào nhóm người dân bản xứ, thuận lợi bắt chuyện với lão La Triệt Tư.
Yến tiệc diễn ra khoảng một nửa thì ngoài sảnh bỗng nhiên yên tĩnh.
Lão La Triệt Tư nhìn về phía cửa ra vào, đột nhiên mỉm cười, rồi nói với Hạ Diễm: “Không phải NJ vẫn luôn muốn biết công ty đấu thầu còn lại là gì sao? Chuyện này tôi không thể nói cho cậu biết, nhưng người trẻ tuổi ở đằng kia thì có quan hệ không nhỏ với công ty đó đâu.”
Hạ Diễm hơi hơi mỉm cười, “Thế sao, vậy tôi nhất định phải biết chút gì đó về cậu ta rồi.”
Không biết tại sao, nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường một chút.
Hạ Diễm xoay người — Trên thực tế, động tác của hắn không chậm, nhưng vào giờ phút này, tất cả mọi thứ lại như biến thành một thước phim được quay chậm lại.
“Người trẻ tuổi” ấy là một thanh niên Hoa kiều tóc đen mắt đen, đứng giữa nhóm người Châu Âu, trông có chút khác biệt và nổi bật kỳ lạ. Tuy là vậy, nhưng người nọ vẫn rất ung dung thản niên, có vẻ như đã vô cùng quen thuộc với mọi người xung quanh.
Sau khi rời khỏi nhóm người tiếp đón, tầm mắt y liền chuyển sang hướng lão La Triệt Tư, đồng thời cũng nhìn thấy người đang đứng bên cạnh lão — Hạ Diễm.
Y hình như có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, ánh mắt kinh ngạc ấy đã được chuyển thành một cảm xúc phức tạp, khó nói nên lời.
Hạ Diễm cho rằng bản thân sẽ có vô vàn điều muốn nói với y... Chẳng hạn như lý do vì sao 2 năm trước lại bỏ đi, tại sao lại làm hắn nhớ thương hơn 700 ngày ngày đêm đêm như vậy.
Nhưng cuối cùng, khi được nhìn thấy rồi, vô vàn cũng hoá thành cái giật giật môi không nói nên lời.
Nỗi nhớ tích tụ trong suốt 2 năm, chỉ vì một ánh mắt thay đổi của người ấy, cũng đã đủ làm mọi tế bào trong người Hạ Diễm bốc cháy hừng hực.