[Đam Mỹ] Trái Cấm

Chương 2: Chương 2: Mèo vờn chuột ~




Hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” trong lồng ngực của chính mình.

Lão La Triệt Tư đi vài bước về phía trước, cười vang nói: “Ji, đã lâu không gặp.”

Hạ Du khẽ cười, khiến dung mạo vốn tuấn mỹ lại càng thêm động lòng người. Anh hàn huyên với chủ nhà một lúc, sau đó mới giả vờ như tình cờ nhìn thấy Hạ Diễm đang đứng bên cạnh, anh hỏi lão La Triệt Tư: “Vị này chính là?”

Cũng đúng lúc này, Hạ Diễm rốt cuộc hoàn hồn.

Hắn dùng ánh mắt bí ẩn, tràn ngập dục vọng xen lẫn một tia tối tăm nhìn chăm chú vào anh trai mình, dùng ngôn ngữ địa phương tự giới thiệu sơ lược về bản thân, cuối cùng mới dùng tiếng Trung nói một câu: “Lâu rồi không gặp.”

Đôi mắt Hạ Du hơi hơi nheo lại, nhưng vẫn giữ bộ dáng cười ngâm ngâm, anh chủ động giải thích với lão La Triệt Tư đang nghi hoặc nhìn về phía mình, “Lâu ngày bước ra ngoài, không ngờ lại được nhìn thấy đồng hương mình khá thân thiết.”

Kế tiếp, suốt cả bữa tiệc, tầm mắt Hạ Diễm không hề rời khỏi người Hạ Du nửa bước.

Dương vật của hắn đã cứng đến phát đau, trong đầu chỉ muốn lột sạch sẽ người đang cùng người khác nói cười kia, rồi ấn ngã y vào một góc nào đó, hảo hảo chất vấn y tại sao lại bỏ rơi mình. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng được diễn biến sau đó, lỗ nhỏ của anh trai sẽ siết rất chặt, triền miên bao lấy bú mút côn thịt hắn.

... Nhưng một khi sự tình kết thúc, ca ca nhất định sẽ rời xa hắn một lần nữa.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, dục vọng trong người Hạ Diễm lập tức bị tạt héo.

Nhưng may thay, thỉnh thoảng Hạ Du sẽ ngẫu nhiên liếc qua Hạ Diễm, ánh mắt mang theo một tia trấn an, giống như đang nói: chờ xong yến tiệc rồi, anh sẽ tìm em để hảo hảo “ôn chuyện“.

Vì thế Hạ Diễm mới có thể miễn cưỡng ổn định tâm trí, dùng tư thái như lúc trước mà hoà nhập vào các danh môn vọng tộc.

Không lâu sau, rất nhanh đã bắt đầu có người bàn tán, nói rằng trong phòng có hai vị Đông Phương trông cực kỳ giống nhau. Sau đó lại có người phản bác, cười nói rằng gương mặt của người Đông Phương nào cũng không khác gì nhau mấy.

Trong lòng Hạ Diễm biết rõ, khuôn mặt của mình và anh trai, nếu nói là có năm phần tương tự thì cũng không hẳn là đúng. Bởi vì cùng một loại ngũ quan đó, xuất hiện trên người Hạ Du sẽ khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Mãi cho đến khi yến tiệc kết thúc, hai người cũng không nói lời nào với nhau.

Nhưng trước đó, Hạ Diễm đã gửi cho Nhất Lam một tin nhắn với nội dung là: Đêm nay không cần gọi tài xế tới đón.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Diễm được hầu gái của lão La Triệt Tư tiễn về. Vừa bước ra ngoài, hắn đã nhìn thấy một chiếc xe hơi dừng ở bên đường, mặt sau cửa sổ xe có một cái khe hở, có thể mập mờ nhìn thấy bóng người ngồi bên trong.

Giờ phút này, dục hoả trong người bị kiềm chế suốt mấy tiếng lại bừng cháy lần nữa. Hạ Diễm phải dùng lực rất lớn mới có thể khiến bản thân bình tĩnh đi qua. Khi chân chân chính chính nhìn thấy sườn mặt của anh trai mình ngồi trong xe, ngón tay Hạ Diễm run rẩy không cách nào dừng được.

“Không vào?” Hạ Du nghiêng đầu nhìn hắn, chân mày nhướng lên.

Yết hầu Hạ Diễm giật giật, hắn ấn then cửa xe xuống.

Chờ Hạ Diễm lên xe, Hạ Du liền khép tập văn kiện trong tay lại, nhàn nhạt nói với tài xế, “Về khách sạn.”

Chiếc xe khởi động, Hạ Du ngả người tựa vào ghế dựa phía sau lưng, nâng ngón tay cởi nơ trên cổ áo, “Sao em lại ở chỗ này.”

Hiển nhiên là đang hỏi Hạ Diễm.

Nhưng Hạ Diễm lại không trả lời, bởi vì hắn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình mình, hồi tưởng xem đã bao lâu rồi không ở cùng anh trai trong một cái không gian chật hẹp như thế này.

Quanh thân hắn toàn là hơi thở trên người của Hạ Du, Hạ Diễm cũng không định che dấu cảm xúc của bản thân nữa, cho nên hắn hoàn toàn không bỏ vào tai lời nói của Hạ Du, trực tiếp cúi người về phía trước, ý đồ muốn hôn anh trai mình.

Động tác của hắn quá rõ ràng, nhưng ngay một giây sau đó, tay Hạ Du đã chặn ngang ngực Hạ Diễm. Thần sắc anh lạnh tanh, “Vẫn không thay đổi chút nào. Sao, lại muốn cưỡng hiếp anh một lần nữa?”

Thân hình Hạ Diễm cứng đờ, ánh mắt đen tối khó hiểu, sau đó hắn chậm rãi lùi về phía sau, đáp: “NJ muốn mở rộng thị trường sang Châu Âu, Thụy Sĩ là nơi hướng tới đầu tiên.”

Hắn lại hỏi tiếp, “Ca ca, còn anh? Sao lão La Triệt Tư lại gọi anh là Ji?”

Hạ Du không biết đang suy nghĩ cái gì, qua một lúc mới đáp: “Mẹ anh họ ngoại, không phải là em không biết.”

Hạ Diễm nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, anh sửa lại tên à?”

Hạ Du đáp: “Không.”

Hạ Diễm im lặng.

Hắn nhớ lại mấy năm nay bản thân đau khổ tìm kiếm đối phương ra sao, giờ phút này nhìn người nọ gần trong gang tấc thế này, khiến hắn có cảm giác tất cả chỉ là một giấc mộng.

Nhưng câu nói vừa rồi của Hạ Du đã đánh tỉnh hắn. Mười năm trước, những chuyện hắn làm với Hạ Du... quả thật không khác gì cưỡng hiếp. Và thêm tám năm tiếp theo, các dạng hiếp bức xảy ra cũng không ít.

Việc Hạ Du bỏ đi là một cái tát vả “bốp” vào mặt hắn. Bởi vì trước đó, Hạ Diễm vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù khởi đầu của hai người không mấy tốt đẹp, nhưng trải qua nhiều năm ở chung như vậy thì ca ca cũng sẽ có chút cảm tình với hắn thôi.

Nhưng sự thật vốn không như hắn nghĩ.

Hạ Du đã bỏ đi, không một chút do dự nào, ngay cả một câu nhắn nhủ cũng không để lại.

Nhưng lúc này đây, ca ca vậy mà lại nguyện ý ngồi cùng hắn ngồi trên một chiếc xe, còn nói là muốn đi khách sạn. Yết hầu Hạ Diễm có chút run rẩy, không khí bên trong xe nhất thời ngưng trọng.

Chiếc xe lướt qua vô số làn đường, rốt cuộc Hạ Du mở miệng nói trước.

Tiếng nói của anh nhàn nhạt, mang theo ngữ điệu nhu hòa cùng một chút hàn ý gần như không thể phát hiện ra, “Mấy năm nay, có người nào chạm qua cái thứ kia của em không?”

Hạ Diễm nhất thời không phản ứng được, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh trai mình. Cho đến khi Hạ Du cong cong khoé môi, duỗi tay trực tiếp nắm lấy dương vật cách vải dệt của Hạ Diễm, ngón tay thon dài chọc chọc uy hiếp mặt trên, “Còn dám để anh lặp lại một lần nữa?”

Thịt heo vốn dựng đứng nhất thời sưng to thêm một vòng, co co giật giật trong lòng bàn tay Hạ Du.

Sâu trong cổ họng Hạ Diễm phát ra một tiếng rên khẽ, ngay sau đó hắn lập tức phản ứng lại, “Không, không có... Sao vậy được, chỉ có anh thôi, ca ca.”

Một bên nói, một bên động háng cọ cọ tay anh trai như đang lấy lòng.

Hạ Du liếm khóe môi, ngẩng cổ híp mắt cười, “Ngoan, anh vẫn chưa chơi đủ đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.