[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 47: Chương 47: Chương 46




Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Liền ngay sau đó, người chăn ngựa dùng ám hiệu, xoay người dùng roi mạnh mẽ đánh vào xe ngựa, trên xe đột nhiên xảy ra dị biến.

Theo kế hoạch, ban đầu cần phải tiếp ứng tên phu xe, sau đó Tiếu Kỳ sẽ chế ngự Nguyệt Vân Sinh thì lúc này lại đột ngột phi thân về phía tên phu xe, điểm huyệt đạo trên người gã một cách dứt khoát. Bởi vì xe ngựa từng bị giở trò, âm thanh lớn vang lên bốn phía, Nguyệt Vân Sinh và hoàng đế ở trong xe ngựa đều cùng nhau ngã xuống đất.

Tiếu Kỳ nhanh chóng lo tên phu xe xong, nghiêng người đá hoàng đế ngay cạnh Nguyệt Vân Sinh bay ra ngoài.

Một tay dắt ngựa, một tay khác duỗi ra ôm lấy Nguyệt Vân Sinh nhanh chóng xoay lên ngựa, Tiếu Kỳ phẩy tay áo cầm lấy một ống trúc ném ra ngoài. Trong không gian, màn khí dày đặc nức mũi nhanh chóng lan tràn, khí trắng bạc toả ra thật khó để người ta nhìn thấy rốt cuộc là bên đó có chuyện gì xảy ra.

Người bắn tên ban đầu đều tập trung nhìn Nguyệt Vân Sinh lại bị đám khói che mất tầm nhìn, hơn nữa không có mệnh lệnh của đám người Chúc Thanh, giờ khắc này không dám tự ý hành động, chỉ lo sẽ làm ngộ thương hoàng đế.

Đám người Bắc Nhung liên tiếp gặp biến cố mà ngẩn cả người ra, phản ứng theo bản năng mà tiến lên phía trước lại bị đám khói mù đó khiến họ ho khan không chịu nổi. Tiếu Kỳ thừa dịp có đám khói ấy nhanh chóng đem Nguyệt Vân Sinh rời đi. Đợi cho khói tản ra, bọn họ mới nhìn thấy hoàng đế đang đưa tay bịt chặt lên vết thương trên cổ, một mặt âm trầm gắt gao dõi theo bóng hai con người kia.

Lữ Tư Dương cùng Chúc Thanh phát hiện bị Tiếu Kỳ sắp đặt mọi thứ, khí cấp bại phôi lớn tiếng quát “Các thị vệ ngay lập tức bảo vệ bệ hạ, những người còn lại mau đuổi theo!”

“Rõ!” Mọi người lĩnh lệnh lập tức hành động.

Lữ Tư Dương cùng Chúc Thanh chạy đến bên người hoàng đế, vốn định nâng gã dậy, kết quả lại bị hoàng đế lạnh lùng liếc mắt. Dùng ánh mắt băng lãnh từ những ai có ý đến bên cạnh mình, hoàng đế tự chống tay nâng mình đứng lên. Người hầu bên cạnh gã đã sớm chuẩn bị, trong đó có tiểu thái giám định bước lên phủi bụi trên tay áo cho gã thì lại bị khí tức âm lãnh của gã làm cho đứng cứng một bên, run rẩy không dám lộn xộn.

“Chúng thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Sắc mặt hoàng đế khó coi. Lữ Tư Dương am hiểu hoàng đế, vừa nhìn đã lập tức kinh hoàng quỳ xuống.

Hoàng đế thấy vậy, nhẹ nhàng buông tay khỏi vết thương trên cổ ra, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Hai con ngươi đen không thấy đáy bị che lấp cùng sự lạnh lùng kia khiến người ta không biết gã đang suy nghĩ cái gì.

“Ha....”

Tiếng cười trầm thấp từ cổ họng tràn ra. Không mang theo một tia nào ấm áp, chỉ có lạnh lẽo thấu xương. Dường như tiếng cười đang cười nhạo hai con người được gọi là thần tử của Bắc Nhung kia. Ánh mắt hoàng đế không khỏi khiến mọi người chột dạ mà cúi đầu ngày càng thấp, hận không thể hoá thành cái gì đó để lui vào khe hở nào đấy ẩn thân.

Gã đường đường là hoàng đế một phương, lại bị chế ngự bởi mấy tên không rõ lai lịch.

Mà trước giờ Đồng Tước đài vốn được thủ vệ nghiêm ngặt, tưởng rằng thủ vệ vững như tường đồng vách sắt, mà hai người kia lại như ra vào chốn không người, dễ dàng cứu người ra khỏi nơi giam giữ. Quả thực là không đem bọn họ để vào trong mắt!

Càng hoang đường chính là, dưới con mắt người đời, mà cánh tay đắc lực nhất là thần tử Bắc Nhung lại bị lợi dụng, làm tên vốn trốn không thoát lại dễ dàng đào tẩu!

Mà từng việc này đều do hảo thần tử Bắc Nhung tạo ra!

Hoàng đế cười giận dữ. Gắt gao nhìn đám người không dám ho he một lời.

Chuyện này mà truyền ra ngoài, Bắc Nhung xem ra chẳng còn mặt mũi nào nữa!

“Bệ hạ.” Lữ Tư Dương nhẹ nhàng đưa mắt rời lên vết thương của hoàng đế, cặp mắt đào bên trong lộ ra bao nhiêu lo lắng. “Chúng thần có tội, thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể.”

“Hừ.” Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, thái y nhanh chóng xách theo một hòm thuốc tới, giờ lúc này đang ngồi chờ một bên.

Dư quang sắc bén xẹt qua thái y, hoàng đế đột nhiên xoay người phất áo mà đi, cuối cùng nói ra một câu tuy mang âm nhẹ vô cùng, giọng điệu lại bình thản cực điểm nhưng lại khiến đám người trong lòng không ngừng kêu khổ.

“Nếu không đem hai kẻ đào tẩu đó về, các ngươi cũng không cần phải trở về nữa.”

“Vâng, bệ hạ, chung thần lĩnh chỉ.”

“A Kỳ, đi Đông môn, chỗ ấy có người của chúng ta. Phía trước đi trái, vòng qua Ân Chính cung, lên chút nữa mới được.”

Nguyệt Vân Sinh từ ngạc nhiên khôi phục lại tinh thần, điều chỉnh lại đến khi tỉnh táo hơn thì mới khẽ nói với Tiếu Kỳ đang điều khiển ngựa. Tuy rằng Tử Yến Lưu là loài ngựa vô cùng tốt, hai người khi nãy thừa dịp hỗn loạn bỏ lại đám người Bắc Nhung truy kích một đoạn dài, nhưng lúc này vẫn ở trong cung, quân binh vô số, hơn nữa người trong môn nhất định đã nhận được lời nhắn của bọn họ, mặc dù đã sắp xếp người trong đó nhưng bọn họ một chút cũng không dám lơi là.

“Ừm.” Nhận ra sự bất an trong giọng nói của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ thả lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay y, dường như đang an ủi “Vân Sinh, đừng sợ, chỉ cần còn có ta ở bên nhất định sẽ không để kẻ nào khiến ngươi bị thương.”

Nguyệt Vân Sinh nghe vậy sững sờ, sau đó khuôn mặt căng thẳng thoáng thả lỏng không ít, con ngươi đen kia rốt cuộc hiện lên tia tiếu ý.

“Tại sao lại trở về?”

Phong cảnh hai bên như đổ xuống dòng thuỷ ngân, hiện ra trước mắt rồi nhanh chóng biến mất.

Tiếu Kỳ nắm lấy dây cương, không chút suy nghĩ mà bật thốt lên “Ngươi ở cái nơi như vậy, ta sao dám để ngươi ở lại chứ?”

Giống như đã biết câu trả lời của hắn, bên tai liền truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, sau đó Tiếu Kỳ đột nhiên cảm thấy vòng tay của Nguyệt Vân Sinh ở hông mình như chặt hơn. Người phía sau chậm rãi tựa đầu lên tấm lưng của mình, khoé môi Tiếu Kỳ nhếch cao lên, tâm tình trở nên đặc biệt sung sướng.

Dường như sự bồi hồi ở môi duy trì hồi lâu, Nguyệt Vân Sinh hé môi ra rồi ngậm chặt lại, trầm mặc, sau đó thở dài. Thanh âm y thấp, cơ hồ muốn cất lên tiếng thét hoà cùng tiếng gió, mà Tiếu Kỳ ngay cả một chữ cũng không nói.

Y nói “Nếu như ở cùng một chỗ với ngươi, ta còn có gì để sợ?”

Trong nháy mắt, lòng Tiếu Kỳ như cảm thấy đã lâu không gặp lại, nơi trống vắng trong lòng ngay lập tức được câu nói kia phủ kín.

Có lẽ do gió quá lớn, thổi đến má hai người đau rát, hoặc giả như ánh dương lúc này quá mức chói lọi sẽ khiến mắt người bị mỏi mệt. Nếu không phải thì làm sao hắn có thể cảm thấy hốc mắt mình lúc này lại đỏ như vậy, như thế nào lại có một cố khí lực ấm áp đảo quanh trong lòng? Mà lúc này hắn cần phải bình tĩnh phi ngựa chạy ra khỏi Bắc Nhung, thế mà lúc này lại kích động, cơ hồ khó có thể khống chế nội tâm không bị phân tâm bởi tình cảm?

Tiếu Kỳ hít một hơi thật sâu, gắt gao cắn chặt môi dưới, cưỡng lại xúc động trong lòng.

Nếu không phải ở sau có truy binh, Tiếu Kỳ chỉ muốn xoay người ôm chặt con người kia, hận không thể hoà y lại với cốt nhục của mình, thành một thể thống nhất, không thể tách rời.

“Vân Sinh.”

Phát hiện thanh âm Tiếu Kỳ khẽ run, Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng “ừ!” một tiếng.

“Ta thực sự không biết nên nói câu gì.... Nhưng cảm ơn ngươi. Ngươi không biết đâu, có thể được nghe những lời này của ngươi, ta có bao nhiêu là hạnh phúc....”

Mắt thấy Đông môn gần ngay trước, binh lính thủ vệ ở đây thì không phải ít, hiển nhiên bọn họ đã được nhận mệnh lệnh, tăng cường binh lực. Giờ khắc này hai người một ngựa hướng này chạy như bay đến, nhất thời sốt sắng mà nhìn bọn họ, ở trên cổng thành, binh lính đã được dàn xong trận bắn tên một cách nghiêm mật, cùng nhau giương cung lên, chỉ đợi có nhận mệnh lệnh thôi là sẽ bắn!

Hai người thấy thế trận như vậy, thân thể cũng không khỏi căng thẳng, tăng cường cảnh giác.

“A Kỳ...” Nguyệt Vân Sinh nhìn thủ thế của đám người bắn cung, không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi “Ngươi có hối hận không?”

Tiếu Kỳ nghe thấy thanh âm Nguyệt Vân Sinh, tinh thần đang khẩn trương cũng nhanh chóng thả lỏng, hắn thoải mái nở nụ cười, cất cao giọng nói “Tiếu Kỳ ta một khi đã quyết định chuyện gì, bất luận có làm sao đều tuyệt đối không hối hận.”

Thanh âm kia tràn đầy ý chí cùng sự hào hiệp bên trong, Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong, tảng đá nặng nề trong lòng cũng rơi xuống. Đối mắt như ánh sao chợ loé ra một tia sáng lập loè, ở trong không gian tối tăm của màn đêm chậm rãi hiện ra, y kiên định nói bên tai Tiếu Kỳ “Ngươi nếu không hối hận, ta cũng không rời đi.”

Vừa dứt lời, hai người đã nhảy vọt đến Đông môn trước, còn không đợi thủ vệ tướng lĩnh hạ lệnh, người của Nguyệt Vân Sinh được an bài ẩn nấp làm binh lính ở đây đã đột nhiên xông ra gây khó dễ.

Chỉ thấy vài đạo quang chói mắt chợt loé, có bóng người tung bay, trong khoảnh khắc ấy bắn quang mang giết không ít người, Đông môn loạn tung cả lên. Ảnh đao bóng kiếm hiện ra, mưa tên bay loạn trên trời như mưa.

Thần sắc Nguyệt Vân Sinh như ngưng lại, trong tay cầm nhuyễn tiên vung lên như múa trong làn gió, mạnh mẽ đánh rơi tất cả làn tên như vũ bão, che chở cho Tiếu Kỳ và Yến Tử Lưu khỏi đám người vừa xông ra kia cấp tốc phá vòng vây mở đường!

Thủ hạ của Nguyệt Vân Sinh thấy hai người đã thành công thoát ra liền cấp tốc chặn lại vòng vây, nguyện vì bọn họ mà đoạn hậu.

“Không được ham chiến, rút lui!”

Thanh âm lãnh ngạo của Nguyệt Vân Sinh cất lên với đồng môn, những người được mệnh lệnh đều nghiêm chỉnh chấp hành, cùng hướng hai nên cung tản ra. Sau đó chỉ nghe thấy trong không trung vang lên tiếng nổ mạnh, hoả dược từ lâu đã được chuẩn bị đã bị bọn họ châm lửa. Nhất thời cả Đông môn và đám thủ vệ đều bị thương, đến lúc này, ngoại trừ cấm vệ quân vẫn kiên nhẫn, đám người Đông môn bày ra binh lực bên trong, ngăn cản những ai cản trở bọn họ xuất cung.

Từ việc phá vòng vây đến việc châm ngòi nổ, Tiếu Kỳ từ đầu đến cuối đều vô cùng điềm tĩnh mà điểu khiển ngựa, hướng cổng thành vô cùng chính xác, không chút lầm lỡ mà chạy như bay, dù cho vạn mũi tên kia đang bay nhanh về đây nhưng hắn cũng không lộ ra chút nào kinh hãi cùng lo sợ, giống như Nguyệt Vân Sinh tín nhiệm hắn vậy, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng người phía sau mình sẽ chặn lại được đòn công kích của binh lĩnh này, giúp bọn họ chuyển nguy thành an.

“A Kỳ, ra khỏi thành rồi thì hướng đến sơn đạo phía Đông Nam, chúng ta trước nên có chút thời gian phái người đến Bách Việt mời viện binh đến.” Vừa trải qua một phen ác chiến, Nguyệt Vân Sinh thở hổn hển nói.

“Đươc.” Tiếu Kỳ đáp lại y vô cùng nhanh gọn.

Bởi vì đã phát sinh tất nhiều biến cố vô cùng tự nhiên mà bất ngờ nên đám lính ở thành Ứng Thiên vẫn không thu được bất kỳ tin tức gì. Cho nên cửa thành lúc này chỉ có sáu binh lính tiến hành phụ trách trông coi hàng ngày.

Thời điểm cảm nhận được khí thế hung hăng của Tử Yến Lưu, bọn họ đều há hốc mồm, hai tên lính đầu tiên phản ứng lại, đầu tiên nổi giận muốn ngăn bọn họ lại, chỉ thấy bạch quang trước mặt loé ra, nhanh chóng bị Nguyệt Vân Sinh dùng nội lực sử dụng ngân tiên đánh bay ra ngoài....

Tình thế phía sau mấy người kia lập tức không ổn, chộp nhanh lấy binh khí của mình tiến lên trước định đẩy ngã Tử Yến Lưu, giúp hai người kia phục lại.

Nguyệt Vân Sinh thấy vậy, mắt phượng nheo lại, tay rút Xích Tiêu bên hông Tiếu Kỳ ra. Bọn người kia chỉ kịp thấy một bóng người từ trên con tuấn mã bay xuống, một đạo hàn quang xẹt qua mắt, phiến áo tung bay phất phơ trước mặt có bao nhiêu lạnh lùng toả ra.

Mọi người lúc này chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, theo bản năng cúi đầu, nhất thời trợn trừng hai mắt lên.

Hoàn chương 46.

Từ tuần sau sẽ cố edit nhanh nhất có thể (tại bộ này cũng dài mà ta cũng cảm thấy bản thân lười quá rồi).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.