Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Bọn họ không kịp lên tiếng thì trên cổ đã trào ra một dòng máu tươi. Bọn họ chỉ có thể trừng mắt không dám tin mà ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
“Mau lên ngựa.” Tiếu Kỳ thấy mấy tên lính này, cúi người đưa tay hướng Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh bắt lấy tay hắn lập tức nhảy lên, sau đó theo bản năng quay đầu xem xét lại. Bởi vì thời gian bị trì hoãn, truy binh phía sau đã sắp đuổi kịp họ “Chạy mau!”
Tiếu Kỳ dùng sức kẹp bụng ngựa, Tử Yến Lưu tung vó nhảy một cái lên.
Bọn họ vừa mới ra khỏi thành đã nghe thấy bên tai tiếng mũi tên bay đến. Trong lòng Nguyệt Vân Sinh thất kinh.
Quay đầu lại, quả nhiên truy binh đã đuổi đến sát bọn họ, đám người trên thành kia hướng bọn họ bắn tiễn.
“A Kỳ!”
Trong chớp mắt, Nguyệt Vân Sinh đè Tiếu Kỳ xuống, rút ra ngân tiên phi thẳng đến làm bắn mấy mũi tên ra.
Tiếu Kỳ nằm trên lưng ngựa. Khẩn trương kéo dây cương, sắc mặt ngưng lại nhìn phía trước “Vân Sinh, chống đỡ một chút, rời khỏi tầm bắn là tốt rồi.”
“Ừ.”
Nguyệt Vân Sinh trầm đáp một tiếng, nhưng y dù lợi hại đến đâu cũng không phải là thần, mưa tên dày đặc như vậy khiến y ngày càng vất vả.
Lúc Yến Tử Lưu chạy thoát khỏi mũi tên ấy, bọn họ không kịp thở lấy hơi đã cảm giác thân thể con tuấn mã bên dưới đột nhiên bị lệch đi, Tiếu Kỳ định thần nhìn lại đã thấy chân trái đằng sau của tuấn mã bị tên bắn trúng.
Trong chớp mắt, Yến Tử Lưu rên rỉ một tiếng rồi ngã khuỵ ra đất.
Sắc mặt Tiếu Kỳ cùng Nguyệt Vân Sinh chợt biến, tại nơi con tuấn mã ngã xuống kia, bọn họ đứng dậy phi thân về phía trước. Khi bọn họ ở phía trước kia chỉ còn thấy Yến Tử Lưu đảo thân ngã một bên thống khổ hừ nhẹ.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là lúc này không thể dùng ngựa để di chuyển về phía trươc nữa.
“Đi mau!”
Tiếu Kỳ quyết định thật nhanh, kéo Nguyệt Vân Sinh chạy vào rừng.
“Đuổi theo! Bọn chúng bỏ ngựa ở đó, khẳng định chạy không thoát!”
Chúc Thanh thấy vậy, trên mặt hiện ra tia mừng rỡ như điên, quay đầu hét lớn vào binh lính Bắc Nhung.
Tinh thần binh sĩ như thay đổi, nhóm cấm quân mấy trăm người trong tay lăm le binh khí, dưới ánh sáng tạo ra những tia ngân chói bạc bắn ra bốn phía, đàn ngựa tung vó lên trời, khí thế hùng hổ, cuồn cuộn hướng hai người kia mà tới.
“Chu Quang Vinh, Lâm Huy, các người mang theo hai cánh quân từ bên trái và phải bao vây lấy khu rừng!” Chúc Thanh lớn tiếng ra lệnh. Rừng kia phía trước có vực thẳm, chỉ cần người vây lấy lối ra, ỷ vào nhân số đông đảo của bọn họ, cho dù là có võ công cao cường cũng nhất định chạy đằng trời.
Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh nghe thấy giọng Chúc Thanh, tâm tình hai người đều biến hoá dị thường.
Chúc Thanh thấy giữa bọn họ càng ngày càng rút ngắn khoảng cách, cười lạnh một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ngồi thẳng nhắm cung tên vào Tiếu Kỳ.
Nguyệt Vân Sinh cả kinh, theo bản năng dùng sức đẩy Tiếu Kỳ ra.
“Vân Sinh!”
Mũi tên thật dài bay đến nhắm thẳng vào bả vai, Nguyệt Vân Sinh rên lên một tiếng, tay bưng lấy vai, máu tươi chảy ra giữa những kẽ tay, nhiễm một mảng đỏ lên ngoại bào bạch sắc, hiện ra bao nhiêu dị thường.
“Không sao, đi mau!” Nguyệt Vân Sinh cắn răng, điểm huyệt đạo của mình sau đó cùng tay bẻ gãy tên.
“Nhanh lên....”
Trên vách núi cheo leo có bao nhiêu bùn đất, từng tảng đá nhỏ lăng lóc cóc xuống vách múi.
“Vân Sinh...” Tiếu Kỳ dừng bước chân, cười khổ nhìn Nguyệt Vân Sinh đang ôm vết thương “Cùng đường rồi!”
Nguyệt Vân Sinh quay đầu nhìn lại thì phát giác bọn họ đã chạy đến đoạn vực, không còn cách nào để đi tiếp nữa. Y liếc mắt một cái, gió ầm ầm gào thét thổi qua, thân thể đơn bạc bị gió thổi đến không khỏi run.
Chỉ cần một bước nữa là bọn họ tan xương nát thịt.
Nguyệt Vân Sinh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Tiếu Kỳ ở phía sau mình, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Chúc Thanh thấy người trước mặt không có đường trốn cũng thả chậm nhịp độ, chậm rãi áp bọn họ.
“Vân Sinh, cẩn thận không ngã xuống!” Tiếu Kỳ cảnh giác nhìn Chúc Thanh, dư quang đảo qua Nguyệt Vân Sinh ở bên người.
Nguyệt Vân Sinh thấy tình cảnh này thật buồn cười, kỳ thực muốn lui cũng không lui được, chẳng có gì khác nhau.
“A Kỳ.” Nguyệt Vân Sinh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Tiếu Kỳ, bàn tay trắng muốt thon dài nhuộm đầy máu tươi mà ấm áp khiến khuôn mặt Tiếu Kỳ hiện lên kinh ngạc. Vốn là có chút nóng nảy, khi đối mặt với tình cảnh này thì lại vô cùng bình tĩnh, y nhìn nơi tối tăm kia có cấm vệ quân Bắc Nhung, hơi câu môi lên “Còn nhớ ta vừa nói gì không?”
“Cái gì?” Tiếu Kỳ nghe vậy nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vân Sinh liền thấy cặp mắt đen ấy, dường như biết ý của y, đột nhiên Tiếu Kỳ mất luôn cả ngôn ngữ.
Vừa rồi....
“Ngươi nếu không hối hận, ta cũng không rời đi.”
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, hắn đã nói như thế.
Cổ họng Tiếu Kỳ khô khan, trở nên đặc biệt lo lắng.
Sau hồi lâu, hắn chỉ có thể dùng thêm sức mà nắm lấy bàn tay lạnh băng ấy.
Đau đớn đó làm khuôn mặt Nguyệt Vân Sinh có phần trắng bệch, mồ hôi trên thái dương từng giọt chảy xuống.
“Ngươi đã nói, ngươi mãi mãi sẽ không hối hận vì quyết định này.” Nguyệt Vân Sinh hít một hơi, nhìn Tiếu Kỳ cười nói “Không khéo, ta cũng sẽ như vậy.”
“Vân Sinh....”
“Nếu như ngươi tin con đường đó, biết rõ nó là tử lộ, ta cũng sẽ không phản kháng mà cùng ngươi tiếp tục đi.”
“Vân Sinh...” Tiếu Kỳ trong lòng khẽ động, khuôn mặt tuấn nhã tràn đầy kinh hỉ cùng sự lo lắng, sau đó y thở dài “Là ta có lỗi với ngươi, vốn sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm như vậy, cũng không cần phải đi đến nước này.”
“Không.” Nguyệt Vân Sinh kiên định lắc đầu, bên môi hiện lên một vệt cười khổ “Nếu như là nói xin lỗi, đại để là cũng nên để ta nói..”
Y vốn định giúp Tiếu Kỳ, bù đắp những gì mà kiếp trước y tạo ra.
Không ngờ, quỷ thần xui khiến thế nào từng bước từng bước làm cho y lần nữa bước đến tuyệt lộ.
Ở kiếp trước, Tiếu Kỳ bởi vì mình mà tính kế trước, khổ tâm cô nghệ, chỉ để bảo vệ Nguyệt Vân Sinh bình an.
Kiếp này, định rằng sẽ khiến tất cả trở nên bất đồng với kiếp trước, không ngờ rằng vẫn là trăm sông đổ ra biển.
Nguyệt Vân Sinh vô lực nhắm mắt lại, mặc cho làn gió từ đây vực thổi lên mái tóc dài đen như mực. Màu máu đỏ tươi như lửa rơi xuống, toàn thân như ấm lên, nhưng cũng không ngăn nổi lòng băng lãnh lúc này.
Cả vai và quần áo đã sớm thấm đầy huyết sắc, mà Tiếu Kỳ lúc này đã đem y bảo hộ ở đằng sau mình.
Cấm vệ quân cách họ chỉ vài bước chân, dường như thấy bọn họ không có cách nào chạy trốn, Chúc Thanh cũng ra hiệu cho mọi người thu lại tiễn, chỉ lẳng lặng mà nhìn hai người như hai con thú bị dồn đến đường cùng.
“Các ngươi hết đường trốn rồi.” Chúc Thanh hừ nhẹ một tiếng “Thức thời mà nhận ra tình cảnh bản thân lúc này thì mau đầu hàng đi. Có lẽ còn có thể kéo lại chút hơi tàn. Nếu như ngu xuẩn mất khôn, đừng trách đao kiếm vô tình.”
Hai người sau khi nghe xong đứng lặng ở bên vách núi, một chữ cũng không nói.
“Vân Sinh.”
Một lát sau, Tiếu Kỳ mở miệng.
“Hả?” Mắt phượng kéo lên lẳng lặng nhìn hắn.
Tiếu Kỳ năm chặt lấy tay y “Chúng ta đã cứu được Đại hoàng huynh.”
Nguyệt Vân Sinh không khỏi cả kinh.
Tiếu Kỳ nghiêng đầu, nhìn y nhoẻn miệng cười “Vân Sinh, trước khi ta tới đây đã nghĩ là, nếu có một ngày, ta gặp phải tình huống như vậy, ta nên làm gì?”
Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn, rốt cuộc lòng thoải mái, có lẽ như vậy cũng tốt, nếu mình chết, tất cả sẽ kết thúc. Nghĩ vậy, y không khỏi dương môi lên, con mắt đen huyền không thấy đáy xẹt qua một tia sáng.
Vân Sinh, nếu có một ngày, chúng ta phải đối mặt với sự sống và cái chết, phải lựa chọn cùng chiến đấu hay cùng ngã xuống thì....
“Thà ngọc nát còn hơn ngói lành.”
Hai người cùng thấp giọng nói sau đó nhìn nhau nở nụ cười, đột nhiên phi người lên trước.
Nếu như nhất định phải chết thì, giết một tên kiếm lời một tên, giết một đôi liền kiếm lời một đôi.
Mọi người thấy vậy kinh hãi, không nghĩ đế việc hai người này không chịu chấp nhận hiện thực lại còn dám ở nơi hiểm yếu như vậy cố chống lại họ.
“Bắn cung!” Chúc Thanh khí cấp bại phôi quát lớn.
Nhưng không để gã tiếp lời, gã liền nhìn thấy một tia sáng loé lên từ thanh kiếm đột ngột xuyên qua ngực mình.
Tiếu Kỳ dứt khoát rút kiếm ra, trao đổi ánh mắt với Nguyệt Vân Sinh.
Mũi tên vừa mới rời cung, hai người cùng quay nhau quay người lại, thả mình từ trên vách núi cheo leo xuống.
Trong nháy mắt, họ liền nghe thấy những tiếng thốt kinh ngạc của đám binh lính đằng sau.
Có thể việc đó đã không còn quan trọng nữa.
Tiếu Kỳ đưa tay đem Nguyệt Vân Sinh kéo vào lòng mình một cách mãnh liệt.
“Không nghĩ đến, cuối cùng vẫn còn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia.” Tiếu Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, giả vờ cảm khái thở dài một tiếng. (Ý chỉ Nguyệt Vân Sinh đang dịch dung thành anh Hoàng)
Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong không nhịn được nhẹ giọng nói “Cho nên ngươi bắt đầu hối hận rồi sao?”
Tiếu Kỳ bật cười “Đến lúc này rồi sao còn hỏi câu đó nữa!”
Nguyệt Vân Sinh hơi cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng kéo lớp mặt nạ mà mình dùng để dịch dung ra sau đó ngẩng mặt mỉm cười nhìn Tiếu Kỳ.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt y, Tiếu Kỳ không khỏi ngẩn người ra.
“A Kỳ.” Nguyệt Vân Sinh quơ quơ trước mặt hắn.
Tiếu Kỳ lúc này mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ đến mang tai mà trưng ra một hộ mặt khác. Chỉ dùng dư quang lén lút nhìn người trong ngực.
Vệ Nam Bạch thấy thế không khỏi nở nụ cười, Tiếu Kỳ hiện tại giống như nằm trên mây.
Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc*. Thời điểm lúc đó, Tiếu Kỳ chỉ cảm thấy các sách gì đó thấy khoa trương, trên đời này đâu có mỹ nhân nào như vậy. Lúc này đây, hắn chậm rãi ôm lấy Nguyệt Vân Sinh, ôm lấy con người nghiêng nước nghiêng thành này, cũng không có quá như vậy. (*Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta, Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta. Tìm hiểu kĩ hơn ở ĐÂY)
“Vân Sinh, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Chờ sang bên kia rồi, ta sẽ từ từ nói cho ngươi.”
Tiếu Kỳ cười cười “Cũng tốt, một đường trên cầu Nại Hà còn có ngươi đồng hành. Cũng không uổng một lần sống trên trần gian này.”
Nguyệt Vân Sinh không trả lời, chỉ ôm lại hắn, lực ở tay tăng lên một chút.
Khi còn là Đỗ Hành ở kiếp trước, con người ôn nhuận kia không hề tiếc thân lao đầu vào lửa, cuối cùng phải đi đến kết cục này.
Nguyệt Vân Sinh ở kiếp này, sống tại Vệ quốc mang một ước mơ, một sự tha thiết gia đình. Mà cũng hởi vậy, y từng vô số lần dao động, hối hận trước quyết định trở lại Bách Việt. Nhưng trong nháy mắt, y nghĩ không quản là phát sinh chuyện gì, bởi vì câu nói này của Tiếu Kỳ làm cho y vui vẻ, không có gì phải lo sợ.
Hết thảy đều không quan trọng, cho dù là sinh ly tử biệt trước mắt.
Có lẽ đã từng có rất nhiều tiếc nuối, từng mang rất nhiều oán hận, nhưng bây giờ đều không quan trọng.
“Vân Sinh, cảm ơn ngươi.”
Tiếu Kỳ cúi đầu, hôn lên cánh môi đã lạnh của y.
Coi đây là báu vật, tựa như muốn dùng cả đời này để ôn nhu, lưu luyến.
Không hề nghĩ một ngày lại phải chết.
Không chừng cũng bởi vì có người bên cạnh.
Trong nháy mắt, cả hai như tiến vào một vòng xoáy không điểm dừng, đem bọn họ nuốt sạch sẽ.
Bên tai bọn họ chỉ còn có tiếng gào thét của gió, tay áo bay bay, bị gió thổi cuốn tung lên.
Hoàn Chương 47.