Dám Tính Kế Tôi? Chạy Không Thoát!

Chương 8: Chương 8




Hành lang dài lát đá cẩm thạch sáng loáng, ở bên tay trái, vườn hoa đủ màu sắc dưới sự gột rửa của mưa như thêm phần tươi tắn, thanh mát. Thanh Dao lặng lẽ đi phía sau Triệt, vượt qua một lối rẽ nữa, rốt cục cô không nhịn được, lên tiếng hỏi:

- Anh dẫn tôi đi đâu vậy?

Triệt chân vẫn sải bước, không có ý dừng lại:

- Đến nơi sẽ tự khắc biết

Cô cũng không thắc mắc thêm nữa, điều nên làm lúc này tốt nhất là im lặng, cẩn trọng quan sát.

Cô cần am hiểu hơn nơi đây, một nguyên tắc căn bản là, muốn hợp tác, phải biết tường tận về đối phương. Hơn nữa, cô còn muốn dựa dẫm vào năng lực của họ. Có thể, quá tin tưởng người khác không phải giải pháp tối ưu nhất nhưng lại phù hợp nhất với hoàn cảnh của cô hiện tại.

Thực ra, chuyện vì sao cô đồng ý hợp tác dễ dàng như vậy, đó là bởi cô không muốn liên lụy đến một vài người quan trọng, bí ẩn năm xưa vẫn ở trong bóng tối, mà theo cô phỏng đoán, vấn đề ấy liên quan tới nhiều thứ phức tạp, tạm thời chưa tính đến chuyện đó, cứ coi như lời của Triệt đúng, rằng đám người trên máy bay là chủ mưu, cô càng khẳng định mình không đủ sức hành động. Cô chỉ có thể mượn sức người khác. Mà, giao dịch này hai bên cùng có lợi, vì vậy đến khi kết thúc, không còn giáp mặt, liên quan tới nhau nữa, đây cũng là điều cô hài lòng.

Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ, đến khi Triệt đột ngột dừng lại, Thanh Dao có chút giật mình. Người trước mặt một tay chạm vào nắm cửa, một tay chặn cô- lúc này đang tiếp tục bước đi theo bản năng lại:

- Lát nữa hãy dùng sự thông minh của cô mà nói chuyện

Thanh Dao chưa kịp đáp, cửa đã mở ra. Người cô bất chợt sững lại. Gì vậy, lại là nó, tại sao lại tiếp tục là nó, mùi gỗ đàn hương.

Căn phòng thực rộng lớn, chưa tính đến kiểu kiến trúc, sự xa xỉ của đồ vật, chỉ riêng cách bài trí nội thất thôi cũng đủ khiến người ta tán thưởng. Gu thẩm mỹ của người sở hữu khu biệt thự này quả không tồi, nếu như không muốn nói tới hai chữ hoàn mĩ.

- Em đã đưa người tới- Triệt cúi đầu, sau đó lên tiếng, qua ngữ điệu có thể hiểu người mà anh ta đang đối thoại không phải dạng tầm thường.

Trong căn phòng, bây giờ cô mới để ý, còn có thêm hai người đàn ông đang đứng nghiêm trang. Một người mặc sơ mi trắng, một người mặc blouse trắng, khí chất khẳng định hơn người.

Trước mặt cô, một chiếc bàn gỗ dài sắp xếp tài liệu cùng laptop và một số vật dụng kết nối bày biện gọn gàng, khoa học. Trên chiếc ghế xoay cạnh đó, một người đàn ông khác đang ngồi, quay lưng về phía cô, Thanh Dao chỉ có thể nhìn thấy đầu và một phần cơ thể của người đó từ phía sau.

Song, có thể hiểu cô sắp phải trải qua điều gì, Triệt theo đánh giá của cô vốn đã thuộc tuýp người đáng gờm, nhưng, hiện tại cho thấy, anh ta đứng còn người đàn ông kia ngồi.

Không hiểu sao cô bất chợt run rẩy. Từ người đàn ông này tỏa ra một loại hàn khí có thể đóng băng người khác. Tim Thanh Dao đập thình thịch, loại cảm giác này là sao vậy?

Trong không khí vẫn cứ vảng vất mùi gỗ đàn hương, nhưng có phần nồng đậm. Cô không thể giải thích vì sao bản thân lại có duyên với mùi hương ấy đến thế.

Chợt, chiếc ghế xoay lại. Hiện lên trước mắt cô là một người đàn ông có dung mạo xuất thần, gương mặt cương nghị, góc cạnh với những đường nét mê hồn. Mày kiếm, sống mũi cao, bờ môi mỏng gợi cảm, và, đôi đồng tử màu hổ phách sâu thẳm không rõ đáy.

Tim Thanh Dao đập thêm phần liên hồi, ánh mắt người này thực khiến người ta muốn chạy trốn. Nhưng cô không thể cưỡng lại mà sa vào nó:

- Mộc Thanh Dao?

Thanh âm lạnh lẽo vang lên khiến thân nhiệt của cô cũng lạnh lẽo hơn. Tuy vậy, Thanh Dao vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không thể ngay từ đầu đã tỏ ra yếu thế, mặc dù thực tại điều này là hiển nhiên.

- Đúng, tôi là Mộc Thanh Dao.

Cô sợ nhìn thẳng vào mắt người này, nhưng rõ ràng đôi mắt kia rất có mị lực, nó khiến người ta có cảm giác muốn bước vào thăm dò nhưng lại chần chừ không dám bước vào vậy.

- Nhìn đủ chưa?.

Người đàn ông trong ngữ khí rõ ràng pha thêm sự không hài lòng, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại hoàn toàn một chút biến động cũng chẳng có.

Thanh Dao lần thứ n rùng mình, gò má hơi ửng đỏ, chính là cảm thấy vừa ngại ngùng vừa lo sợ. Phản ứng trở nên chậm chạp hơn bình thường:

- Tôi....tôi....

Cô nhìn về phía Triệt, hi vọng anh ta sẽ mở đường, giải nguy cho mình, nhưng thực tế cho thấy anh ta đã không còn đứng cạnh cô, lúc này cũng thản nhiên để mặc cô tự mình ứng phó. Tay Thanh Dao run rẩy. Lần đầu tiên trong đời đối mặt với người khác với cô lại khó khăn như vậy. Cô phải làm sao đây?

- Thần, cậu muốn dọa chết con gái nhà người ta à?

Chợt, từ ngoài cửa vang lên thanh âm của một người đàn ông khác, nghe trầm ổn. Người này hẳn gia thế không nhỏ, tuy cách ăn mặc có phần tuỳ tiện nhưng không làm mất đi nét đẹp vốn có, ngược lại tạo nên vẻ hấp dẫn riêng biệt. Nụ cười trên môi hoa đào cũng thật thu hút.

Người được gọi là Thần mày khẽ nhíu, tuy nhiên sự biến động đó nhanh chóng biến mất trong vài giây, vẫn ngồi ung dung, khoan thai trên ghế, không có ý cử động.

Hàn Vũ vừa đáp chuyến máy bay từ Ý tới Hoa Kì, đi đường dài nhưng lập tức tới đây, không ngờ cách đón tiếp của chủ nhân nơi này quá tồi tệ đi.

- Vũ, phép lịch sự tối thiểu cậu cũng không có!- Lâm Tề Thần lười nhác nói, đôi đồng tử màu hổ phách dọi lên kẻ vừa bước vào. Hắn, không ai khác chính là chủ nhân của Lâm gia, cái tên mà bất kì ai trong giới kinh doanh khi nghe tới đều phải để ý dè chừng.

- Thôi nào, việc cỏn con cậu cũng muốn chấp nhặt với bạn bè là sao?- Hàn Vũ chân chậm rãi di chuyển vào trong, mắt không quên nhìn một lượt những người có mặt ở đây- Tư, Triệt, Thanh, xin chào!

Tư không buồn nhếch môi, anh ta có phải Hàn tổng tài ba lỗi lạc mà thương trường hay vinh danh không vậy, thật nhố nhăng.

Thanh, Triệt muốn cười đáp lễ nhưng không dám, Lâm Tề Thần là quy tắc của bọn họ, một khi chủ nhân không cho phép, họ dù thế nào cũng không dám tự ý hành động.

- Nên nói là tôi chấp nhặt hay cậu quá vô ý đây?- Lâm Tề Thần nhướn mày.

Hàn Vũ ngồi vào chiếc ghế đặt gần đó, ngả lưng thư giãn:

- Tôi vẫn là miệng lưỡi thua kém cậu, ok, ok, tôi xuống nước.

- Dạo này rất rảnh rỗi?

Hàn Vũ đang thả lỏng thư giãn chợt bật dậy, cảnh giác, ý tứ trong lời nói vừa rồi anh hiểu rất rõ, nhất định là muốn quăng mấy dự án vớ vẩn đội lốt công trình lên đầu anh đây mà, tên Lâm Tề Thần chết dẫm.

- Mình chỉ tiện đường về thăm cậu, đa nghi quá rồi đấy!

- Hm?

- Được rồi, được rồi, mình về đây chính là có mục đích- Đáy mắt Hàn Vũ bất ngờ hiện rõ tia châm chọc- Lâm gia xuất hiện phụ nữ, tin động trời như vậy, mình có thể không về hay sao!

Thanh Dao nãy giờ im lặng, nghe đến câu nói này, quả thực bị ngạc nhiên. Nghĩa là, cô là người phụ nữ duy nhất có mặt ở đây sao?

Khoan, Lâm gia, là Lâm gia ư? Cô từng thấp thoáng nghe người của Trịnh gia nhắc tới, rằng, so với sự hưng thịnh của Mộc gia ngày trước, hay hiện tại là Trịnh gia cực kì phát triển, sức mạnh còn to lớn hơn gấp nhiều lần.

Vậy thì, Thanh Dao cắn môi, người đàn ông này, cô dám chắc là Lâm Tề Thần- Kim bài của giới thương nhân. Mọi việc, rắc rối thêm rồi.

- Em gái xinh đẹp, làm cách nào tên Thần sắt đá này nhìn trúng em vậy?- Định thần lại đã thấy Hàn Vũ đứng ngay bên cạnh, chú ý soi xét kĩ lưỡng, miệng nói khẽ bên tai cô- Lẽ nào, em và hắn chính là xảy ra chuyện đó?

- Anh...!- Thanh Dao mặt đỏ bừng, anh ta đúng là tên bỉ ổi, lời nói không thể bớt trần trụi hơn hay sao!

Tư cuối cùng đành phá lệ lên tiếng:

- Anh Hàn Vũ, anh mới là dọa chết con gái nhà người ta, nhìn xem, mặt cô ấy còn có thể đỏ hơn hay không?

Thanh Dao càng ngại ngùng, nơi này đúng là một điểm cũng không hợp với cô.

Hàn Vũ thấy cô gái bên cạnh đã đến mức chỉ muốn chui xuống hố, coi như có chút lương tâm, không tiếp tục trêu trọc nữa, quay sang Tư:

- Chú trăm năm vẫn không thể hiểu tâm lí phụ nữ, y như chủ nhân của chú vậy.

Lâm Tề Thần nghiến răng:

- Cậu, cút!

Hàn Vũ cười mỉm:

- Coi như mình chưa nói gì- Sau đó yên phận ngồi xuống ghế.

Thanh Dao lúc này đối mặt với bầu không khí im lặng, đến nỗi mà, cô còn cảm nhận được hơi thở rè chừng của mình. Không ngờ bản thân lại dính líu tới nhiều chuyện phức tạp như vậy.

Lâm Tề Thần vẫn thư thái ngồi trên ghế, mái tóc đen vài sợi rủ xuống trán làm tăng thêm nét quyến rũ. Hắn làm việc xưa nay luôn dựa vào năng lực, kể cả dùng người cũng không nằm ngoài tiêu chuẩn đó, chỉ là, trước giờ vốn không để phụ nữ vào trong mắt, bởi với hắn, bất kì người phụ nữ nào cũng gây nên cảm giác chán ghét tột độ.

Chỉ là, lần này với Mộc Thanh Dao có một chút ít không bài xích. Có thể, bản chất, năng lực của cô ta có thể xoa dịu tâm niệm đó trong hắn. Tuy nhiên, hắn là vì mục đích riêng mới nảy sinh loại cảm giác này. Mộc Thanh Dao, cô ta là bước đi không thể thiếu trong nước cờ của hắn.

- Hội nghị lần tới ở Oasinhton, chỉ cần cô chứng minh được bản lĩnh, coi như hoàn thành giao dịch- Hắn hai chân vắt chéo, ngón tay thon dài đan vào nhau đặt trên đùi, nói bình ổn.

Thanh Dao bất ngờ, hội nghị ở Oasinhton, rốt cục là gì.

- Tôi muốn biết kế hoạch cụ thể- Cô xưa nay luôn cẩn trọng, bây giờ muốn thành công không thể không có chuẩn bị, chỉ cần cô hoàn thành tốt, bí mật năm xưa họ cũng sẽ vì kết quả ấy mà tận tâm hơn.

Nhưng Lâm Tề Thần ánh mắt như đanh thép hơn, miệng nói lạnh nhạt:

- Không có!

Thanh Dao cảm thấy như sét đánh ngang tai, người đàn ông này thực kiêu ngạo, có thể bản lĩnh thương trường đã tôi luyện ra sự trầm tĩnh trong khí chất như vậy. Bây giờ, hắn còn một mực không thả cho cô một gợi ý, xem ra muốn cô phải tuỳ cơ ứng biến, thật hiểm độc.

Lâm Tề Thần nhấc tay ra hiệu, Triệt bên cạnh liền gật đầu, nói với Thanh Dao: Đi theo tôi nghỉ ngơi.

Thanh Dao biết mình đã nhận xong nhiệm vụ, khẽ cúi đầu, lập tức bước theo phía sau Triệt.

Bóng dáng hai người vừa khuất, Hàn Vũ thu lại vẻ bỡn cợt ban đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn:

- Thần, cô ta là con gái của Mộc Niệm Đông?

Lâm Tề Thần không nói gì, coi như thừa nhận. Hàn Vũ nhếch môi:

- Cậu quá hiếu thắng rồi, lấy độc trị độc không hẳn khả quan!

Hắn chỉ nhìn Hàn Vũ, không để lộ cảm xúc:

- Khả quan hay không, đâu chỉ mình cậu nói là được.

Đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên những tia sáng phức tạp, hắn tay nhấc chén trà lên, bình thản đưa lên miệng nhấm nháp, không quên nói:

- Vũ, mời!

----------------------------------

Mộc Thanh dao một mình trơ trọi trong căn phòng rộng, ở nơi này cô phải bầu bạn với chính mình, thực cô đơn.

Mưa đã ngớt, để lộ những vệt sáng phía chân trời vốn đang đục ngầu.

Chợt, điện thoại rung, thực ra cô mới chỉ nhận lại từ tay Triệt sau vụ trên máy bay, trên màn hình, cái tên quen thuộc nhấp nháy:

- Phong!- Cô mừng rỡ.

Đầu dây bên kia, Trịnh Cảnh Phong cuối cùng cũng thở phào, nhưng giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Nhiều lần không bắt máy, có phải muốn trốn tránh tôi?

Thanh Dao muốn giải thích nhưng không thể, chỉ cười trừ:

- Tại chị khá bận rộn, thời gian đầu ở đây cần cố gắng thích nghi, chị xin lỗi!.

Trịnh Cảnh Phong lúc này đang đứng trên ban công, gió thổi qua làm mái tóc cậu rối tung. Nghe Mộc Thanh Dao nói như vậy, liền chẳng biết phải đáp lại như thế nào, cậu không biết vì sao bản thân không kìm chế được mà gọi điện, nhưng nhiều lần không thấy cô bắt máy, dường như cậu đã phát điên. Có thể, dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu biết tình cảm bản thân dành cho người con gái ấy. Từ rất lâu rồi, khi lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Thanh Dao, cậu đã bị vẻ hồn nhiên, trong sáng toát ra từ đôi mắt đen ấy thu hút. Cho đến giờ, cậu vẫn chôn chặt tình cảm ấy trong lòng. Như một điều mặc nhiên.

- Phong!

Mộc Thanh Dao hồi lâu không thấy người kia cất giọng, liền lên tiếng gọi.

- Ở nhà đã là khuya rồi, sao còn chưa chịu đi ngủ?

Phong cười nhẹ một tiếng:

- Nếu như tôi nói tôi vì nhớ một người thì sao?. Nếu cậu nói cậu nhớ cô, liệu cô có trở về không.

- Sao? Em đã có người trong mộng rồi sao? Aiza, thực sự muốn biết cô gái nào may mắn như vậy

Trịnh Cảnh Phong cảm giác lòng trùng hẳn xuống, lồng ngực dâng lên cảm giác khó chịu. Người con gái này, có lẽ mãi mãi không hiểu được suy nghĩ của cậu.

- Tôi bận rồi, cúp máy đây

Trịnh Cảnh Phong hờ hững buông điện thoại, tự cười chế giễu bản thân. Trên nền trời, sao thưa thớt, trống vắng như tâm trạng cậu lúc này vậy. Gió lại lướt qua, chà xát vào da thịt cậu, trêu ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.