Mưa rơi rả rích suốt mấy giờ đồng hồ mà chưa có dấu hiệu ngớt, cành lá ướt đẫm nước, còn bọt trắng phủ kín mặt sân.
Có người nói: Những ai thích ngắm mưa thường mang trong mình nhiều tâm sự, Thanh Dao không biết rõ điều này, nhưng từ bao giờ cô thích ngắm nhìn mưa rơi, bản thân chẳng còn nhớ kĩ. Có thể, đã từ rất lâu rồi.
Ngày nhỏ, cô từng vì thích dầm mưa mà cảm lạnh, cũng từng khóc nhiều lần trong mưa. Mưa luôn gắn liền với cuộc sống của cô, hay bởi lẽ thế giới của cô chưa bao giờ gặp ánh nắng đích thực. Ngày cha mẹ cô qua đời, trời cũng mưa thật to.
Thanh Dao ngồi bên cửa sổ bệnh viện, mắt hướng sự chú ý ra phía ngoài, lòng lúc này chất chứa đầy rẫy tâm trạng. Thực ra, sức khỏe của cô vốn không có vấn đề, nhưng cô chưa thể lập tức rời khỏi đây. Ba ngày trôi qua rồi, người cần đến vẫn chưa đến.
- Chị Thanh Dao, chị lại bỏ bữa nữa ư?- Vẫn là y tá hôm trước, tên là Lệ Mai. Một cô gái thân thiện, hoà đồng.
- Lệ Mai này, rốt cục chừng nào người đó mới quay trở lại?- Cô vẫn không dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài, nhẹ nhàng lên tiếng.
Lệ Mai tay thu dọn đồ đạc trên bàn vào một chiếc khay vừa mang tới, mi tâm khẽ nhíu tỏ vẻ khó hiểu:
- Hôm đưa chị tới đây, người đó hẹn sau hai ngày sẽ trở lại, nhưng kể cũng khó hiểu - Lệ Mai hồi tưởng.
- Có đáng nghi sao?- Cô thắc mắc.
Lệ Mai gật đầu:
- Đúng vậy, ngày hôm ấy, người này đưa cho viện trưởng một số tiền mặt rất lớn, nói rằng nhất định phải cử người chăm sóc tốt cho chị, ừm, ngoài ra còn nói, khi chị tỉnh lại, phải thuyết phục chị ở đây chờ bằng mọi giá.
- Bỏ ra số tiền lớn chỉ vào mục đích đó hay sao?- Thanh Dao thắc mắc, cô đoán chắc bản thân không hề có giao tình với người này, cho nên chuyện vì cô mà bỏ ra một số tiền lớn cho bệnh viện là không hề ngẫu nhiên.
- Em cũng nghĩ vậy- Lệ Mai nhanh chóng đồng tình- Khi đó, viện trưởng có hỏi thì người này đáp: Chừng đó tiền còn không đủ khoá miệng các người hay sao. Đúng là ngạo mạn hết sức mà, mấy kẻ có tiền mấy ai hẳn hoi đâu chứ!.
Cô quay người vào trong, mỉm cười:
- Thôi nào, xem thái độ của em kìa, có cần bất mãn thế không, theo chị thì đâu phải ai có thế lực cũng ngạo mạn- Như Trịnh gia vậy, xưa nay đối xử với cô chưa từng ngược đãi.
Lệ Mai thở dài:
- Haizz, em nào được nhân ái như chị cơ chứ, làm nghề cứu người, giúp người mà có lúc chính em cũng chẳng thể lương thiện. Chị nói xem, xã hội bây giờ đâu thể cứ nhìn mặt mà đoán lòng.
- Em gái à, em nói chuyện cứ như bà cụ non vậy!.
- Em cũng chỉ nói đúng sự thật thôi mà- Lệ Mai khẽ chu môi- Mà chị nữa, lần sau đừng có bỏ bữa như vậy, dù sao em cũng là y tá riêng của chị mà, không vì sức khỏe bản thân thì ít ra cũng phải ăn chút gì gọi là nể mặt em chứ.
Thanh Dao bó tay:
- Aiza, khéo ăn nói như vậy, chị đâu thể phụ lòng, thôi, đừng thu dọn nữa, chị ăn là được chứ gì!.
- Đồ ăn nguội mất rồi, chị chờ xíu, em nhờ người hâm nóng lại.
Lệ Mai nhanh nhẹn bê khay đồ ăn ra ngoài, trước khi bước khỏi cánh cửa còn nói thêm: Đừng có đổi ý đấy nhé, hai ba phút em quay lại ngay.
Mộc Thanh Dao khẽ lắc đầu, cô gái này không làm nghề giao dịch kiếm tiền có phải uổng phí quá không.
Bên ngoài, mưa vẫn tơi tí tách, thi thoảng lại có những vệt sáng loé ngang chân trời.
- Ai vậy?
Có bóng người xuất hiện qua lớp cửa kính, sau đó tiếng gõ cửa vang lên. Chỉ đúng ba tiếng rồi dừng hẳn.
- Lệ Mai ư?
- Xin chào!- Giọng nói nam trầm cất lên, cánh cửa bật mở, từ ngoài bước vào một chàng trai ngũ quan hài hoà, phong cách ăn mặc có phần bụi bặm, tai trái anh ta đeo một chiếc khuyên đen làm toát lên nét tinh nghịch, ma mãnh.
Không khí bị lấp đầy bởi mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt trong chốc lát.
- Hạ Đình Hựu!- Thanh Dao kích động, đúng là anh ta rồi, mùi hương đó.
- Xem ra trí nhớ không tồi- Hạ Đình Hựu đứng dựa lưng vào cửa, cao giọng.
Thực ra đây là lần đầu tiên Thanh Dao nhìn thấy hoàn toàn khuôn mặt anh ta, nhưng cô tự tin khẳng định đây chính là Hạ Đình Hựu.
- Mùi gỗ đàn hương trên người anh không lẫn vào đâu được.
- Cô ngửi thấy? - Người trước mặt khẽ nhướn mày.
- Đúng vậy, tôi có thể không nhớ được mặt anh nhưng mùi hương đó lại nhớ được dễ dàng
Hạ Đình Hựu nhếch môi:
- Quả nhiên là người của Mộc gia, khứu giác so với người khác cũng hơn phần nhạy bén
- Anh tự ý điều tra tôi.
- Tìm ra thông tin của một người ngày nay vốn không khó, cô biết mà- Hạ Đình Hựu nhún vai- Sao hả, chẳng phải mong chờ gặp được tôi lắm hay sao?.
- Anh là người đưa tôi đến đây?
Hạ Đình Hựu không do dự gật đầu.
- Anh có mục đích gì? Chúng ta vốn không liên quan tới nhau?
Người trước mặt bật cười:
- Tốn công sức như vậy, tất nhiên mục đích không nhỏ rồi, Mộc Thanh Dao, tôi có thể nhìn ra năng lực của cô, nói đơn giản, chúng ta nên tính tới chuyện hợp tác.
- Hợp tác?- Thanh Dao nhíu mày.
- Đúng, cô chỉ cần làm việc theo chỉ thị, lợi ích nghiễm nhiên được tự ý thỏa thuận.
- Công việc của các anh còn đến lượt người thường như tôi nhúng tay vào? Hay thực sự sở cảnh sát bị thiếu hụt nhân sự vậy?
Hạ Đình Hựu cất giọng:
- Cứ cho rằng sự việc như cô nghĩ đi, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cô có đồng ý hay không.
- Đảo lộn cuộc sống của tôi, bây giờ còn muốn tôi vui vẻ mà hợp tác, anh quá tự tin rồi !
- Vậy là cô không đồng ý?
- Tôi không muốn dính líu tới những thứ phức tạp- Cô khẳng định chắc nịch- Vụ trên máy bay tôi đã suy nghĩ kĩ, rõ ràng tôi chỉ là một quân cờ trong nước đi của các người, cái gì mà đường dây buôn bán ma tuý? Thực chất tất cả đều là che mắt người ngoài, sự việc chắc chắn rất trầm trọng, anh còn định tính toán điều gì nữa, còn định cuốn tôi vào vòng xoáy đó thêm bao lâu nữa?
Hạ Đình Hựu môi cong lên một đường:
- Xem ra ba ngày qua cô động não không ít
Thanh Dao nghiến răng:
- Tôi rất nghiêm túc nói chuyện với anh.
Hạ Đình Hựu vẫn không dập tắt nụ cười:
- Tôi cũng đâu có đùa cợt, nhưng cô nên nhớ, mọi việc bị đảo lộn đều có mục đích chính đáng, đám người giở trò ngày hôm đó thế lực không nhỏ, muốn đối phó, hấp tấp là điều tối kị. Hiện tại tôi cần sự trợ giúp của cô.
- Anh không hiểu hay cố tình không hiểu vậy, tôi đã nói không muốn hợp tác.
- Tôi biết lí do cô dời khỏi Trịnh gia- Hạ Đình Hựu lên tiếng- Nếu tôi nói đám người đó có liên quan tới bí mật của nhà họ Mộc năm xưa, cả nguyên nhân cái chết của cha cô thì sao?
Thanh Dao kích động:
- Anh nói cái gì!!!
- Tôi nói chuyện nhà họ Mộc các cô đều do một tay bọn người đó gây ra, cô tin hay không thì tuỳ, nhưng nếu cô chịu hợp tác, chuyện năm xưa tôi sẽ giúp cô đưa ra ánh sáng.
- Được, tôi đồng ý- Thanh Dao không do dự gật đầu, việc cô dời khỏi Trịnh gia suy cho cùng cũng một phần vì muốn điều tra việc này, bây giờ có lẽ cô chỉ có thể dựa vào anh ta để hành động- Nhưng tôi muốn anh chặn mọi thông tin đưa về Trịnh gia, tôi muốn họ biết hiện tại tôi đang ở Pháp- Dù sao cô không nên để mọi người ở nhà lo lắng thêm nữa.
- Yên tâm, tôi đã lo liệu xong xuôi, về phần đồ đạc của cô, lát nữa sẽ được nhận lại.
- Bây giờ tôi phải làm gì?- Thanh Dao thắc mắc.
Hạ Đình Hựu tay đẩy cánh cửa:
- Thì đi đến nơi cần đi thôi !.
----------–-----------------
Lệ Mai mắt lén nhìn theo bóng dáng một nam một nữ đi ra từ phòng bệnh, đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt mới bước ra từ phía sau bức tường, lục lọi trong người điện thoại, nhanh tay bấm một dãy số:
- Báo cáo, chị Thanh Dao đã đồng ý dời đi cùng Triệt, em có cần ngăn lại không?
Đầu giây bên kia, giọng nói của một người đàn ông lành lạnh cất lên, cơ hồ băng giá:
- Không vội, cứ để chúng đắc ý một thời gian đã.
Lệ Mai lo lắng:
- Nhưng em biết tính chị Thanh Dao, bị chúng nắm điểm yếu rồi, không thiệt thòi mới là chuyện lạ.
Người kia vẫn không thay đổi ngữ khí:
- Muốn bắt cọp phải vào hang cọp, cuộc đi săn mới chỉ bắt đầu, còn nhiều điều thú vị chờ ở phía sau. Mai, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành, lập tức trở về.
- Nhưng...làm như vậy có khác gì chúng ta lợi dụng chị ấy.
- Sao, bây giờ còn muốn chống lại tôi?
- Em đâu dám, em sẽ lập tức trở về.
* Tút* Kết nối bị ngắt, Lệ Mai nhìn vào màn hình điện thoại, thở dài một tiếng, sau đó lập tức quay đi. Cuộc hành trình tiếp theo, có lẽ sẽ chưa thể đoán ra hồi kết.
Trên giao lộ, chiếc BMW đen lao đi giữa màn mưa dày, Triệt một tai nhét headphone, mắt vẫn tập trung về phía trước, bình ổn lái xe. Mộc Thanh Dao ngồi ở hàng ghế sau, im lặng, giống như đang suy nghĩ điều gì. Không khí trên xe vì thế trầm lắng đến ngột ngạt.
Lát sau, Triệt bất chợt nhớ ra điều gì, lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
- Mộc Thanh Dao, y tá chăm sóc cô là ai vậy?
Thanh Dao rõ ràng ngạc nhiên, tự dưng anh ta nhắc đến y tá chăm sóc cô làm gì.
- Đó là Lệ Mai, sao vậy? Có vấn đề gì với cô ấy?
Triệt lắc đầu:
- Chỉ là muốn nhắc nhở, cô gái đó không phải kiểu người tầm thường.
Thanh Dao nhìn sau lưng Hạ Đình Hựu, anh ta vẫn thản nhiên lái xe:
- Tất nhiên Lệ Mai không tầm thường rồi, cô ấy là y tá giỏi- Kiến thức về y học của Lệ Mai rất xuất sắc, chỉ là không hiểu vì sao lại không trực tiếp làm bác sĩ.
Triệt thấy Mộc Thanh Dao nói như vậy, lập tức không dài dòng nữa, cô gái này quá mức lương thiện, có lẽ lời cảnh báo của anh trở thành vô dụng rồi. Sự im lặng lại tiếp tục bao trùm không khí.
Sau vài giờ đồng hồ, cuối cùng Thanh Dao cũng thấy Hạ Đình Hựu giảm tốc độ, chiếc xe đi vào một cánh cổng lớn được điều khiển tự động, khung cảnh bên trong mới thực sự làm cô sửng sốt. Qua cửa kính ô tô, cô có thể nhìn thấy một phần nào xa hoa của nơi này, kiểu kiến trúc độc đáo bắt mắt, hài hoà, sự rộng rãi của không gian càng làm người ta bị choáng ngợp.
Mất vài phút, chiếc xe mới tiến vào gara. Thanh Dao nhìn thấy Hạ Đình Hựu bước xuống, sau đó mở cửa xe cho cô.
- Đây không phải sở cảnh sát? Anh rõ ràng nói dối.
Hạ Đình Hựu nhìn cô, nhướn mày:
- Ngay từ đầu tôi đâu có nhận mình là cảnh sát, tất cả là do cô tự mình ảo tưởng.
- Anh!
Thanh Dao cảm thấy ấm ức, hóa ra cô vẫn luôn bị anh ta đưa vào tròng. Nghĩ lại, Hạ Đình Hựu đúng là chưa từng chính thức thừa nhận bản thân anh ta là cảnh sát, chỉ do cô khi nhìn thấy tấm thẻ kia đã lập tức quá mức tin người.
- Hạ Đình Hựu, anh không có lấy một lần nói thật với tôi
- Tôi đâu tồi tệ đến thế, việc hợp tác với cô tôi dám chắc là sự thật
Thanh Dao cố kìm nén:
- Đừng nói với tôi ngay cả tên của anh cũng là giả.
Anh ta gãi đầu:
- Cũng đâu thể trách tôi, đó là vì tính chất công việc, thực ra tên tôi là Triệt
*Chát* Âm thanh chua chát vang lên, Thanh Dao cảm thấy bản thân vì hành động này mà giảm đi phần nào ấm ức, cô lúc này không thể nào kìm nén hơn nữa, mọi việc đã vượt quá giới hạn.
Triệt cảm thấy má trái bị một lực không nhẹ tác động, chính là không ngờ tình huống này có thể xảy ra, lập tức bắt lấy cổ tay Thanh Dao:
- Cô điên rồi!!!
Thanh Dao ánh mắt đã dịu xuống, lúc này một chút cảm thấy tội lỗi, nhiều hơn là run sợ. Cô toi rồi, động vào người không nên động.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây sau.
Không có chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy Triệt buông tay cô, trầm giọng:
- Ở đây chờ tôi
Thanh Dao biết mình vừa thoát nạn, trong lòng thầm thở phào, miệng nói nhẹ nhàng:
- Tôi biết rồi.
Triệt cũng không nán lại lâu, bước đi ngay sau đó. Hình như thân phận của anh ta nơi này không hề nhỏ, Thanh Dao để ý, những người có mặt ở đây khi anh ta đi qua đều kính cẩn cúi đầu. Xem ra, chuyện ban nãy cô thực sự may mắn rồi.
---------------------------------
Trong một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, những ống nghiệm bằng thủy tinh chứa thứ chất lỏng đủ màu sắc được bày biện gần như chiếm một phần lớn không gian, một chàng trai khoác áo blouse trắng đang nghiên cứu thứ gì đó qua hệ thống máy móc hiện đại, mắt đeo kính chuyên dụng, tóc hơi hoe vàng. Ánh mắt tập trung cao độ.
Cửa vừa bật mở, chàng trai liền dừng hẳn mọi cử động, đẩy gọng kính,môi mấp máy châm chọc:
- Triệt, hoá ra cậu vẫn còn sống!
Triệt vừa bước vào đã hứng một chậu nước lạnh, nhưng nét mặt không chút cau có, ngược lại môi càng hiện rõ ý cười.
- Thanh, lâu ngày không gặp, miệng lưỡi cậu cũng thực giảo hoạt đi.
Thanh hiện tại cầm dụng cụ kẹp ống nghiệm trên tay, mắt chú ý vào sự biến đổi của chất trong đó, tuy vậy miệng vẫn hoạt động hết công suất:
- Cậu thì dũng cảm rồi, lần này trở về còn lớn mật mang theo cả phụ nữ, nghe nói vừa bị nàng động thủ
Triệt kéo chiếc ghế gần nhất, ngồi xuống, chân vắt chéo:
- Độ đánh hơi của cậu cũng cao quá đấy, nói cậu là chó săn cũng không quá đáng mà.
Thanh bật cười, má hiện lên rõ núm đồng tiền:
- Dù sao mình vẫn chưa thể so sánh với cậu, aiza, phụ nữ, lâu lắm rồi mình chưa nhìn thấy phụ nữ.
Triệt lườm nguýt:
- Không phải cậu ở trong phòng thí nghiệm lâu tới mức sắp trở thành nhà tu hành rồi đấy chứ!
Thanh đặt ống nghiệm vào giá, bước tới phía trước, cố nhịn cười, giả bộ làm mặt yếu đuối, tay vòng qua, miệng nói thì thầm vào tai Triệt:
- Người ta giữ gìn cũng là vì cậu mà.
Toàn bộ hành động ám muội này thu vào tầm mắt của người vừa bước vào, tuy vậy nét mặt người này lại không chút biến sắc:
- Hai người, đúng là hết sức vớ vẩn.
Thanh vẫn tiếp tục vai diễn, mặt lúc này có thêm phần hờn dỗi:
- Tư, đồ bóng đèn nhà cậu, phá hỏng hết cả đại sự.
Tư không thèm bận tâm, cởi áo vest ngoài tuỳ tiện ném vào thành ghế, sắn lên cổ tay áo sơ mi, cất giọng:
- Lập tức tới nhà chính
Thanh nghe tới hai chữ nhà chính liền không đùa cợt nữa, bộ dạng trở nên nghiêm túc hẳn:
- Chủ nhân đã trở về
Triệt bật tay cái tách, tâm trạng rõ ràng hào hứng hơn vài phần:
- Thật trùng hợp, mình đang có chuyện cần báo cáo.