Mộc Thanh Dao hoàn toàn bất ngờ với vật mà người đàn ông đưa ra trước mắt, thông tin trên tấm thẻ ghi rõ ràng: Hạ Đình Hựu, 25 tuổi, cảnh sát đặc nhiệm.
Theo như cô biết, cảnh sát đặc nhiệm vốn chỉ thực thi những nhiệm vụ phức tạp, có độ khó hoặc những chuyên án mang tính chất nghiêm trọng. Sự hiện diện của người đàn ông này, thực sự không nên xem nhẹ.
Hơn nữa, Trịnh gia là thế lực lớn mạnh như thế nào, nhưng khi sắp xếp cho cô đi chuyến bay ngày hôm nay lại không phát giác ra điều lạ, chỉ có thể chốt lại, kẻ đứng sau chuyện này quá mức tinh vi.
Thanh Dao nhìn chăm chú vào Hạ Đình Hựu:
- Rất đơn giản, lí do anh có mặt ở đây.
Hạ Đình Hựu lúc này lưng quay về phía gương, rất khó để nhận ra nét mặt vì cho đến giờ nói chuyện vẫn không hề tháo bỏ khẩu trang.
- Thứ nhất- Anh ta bắt đầu lên tiếng- Tôi có nghĩa vụ không thể nói với cô. Thứ hai, tôi chính xác có quyền không nói với cô. Thứ ba, dù tôi có muốn tiết lộ đi chăng nữa, cũng còn phụ thuộc vào tâm trạng.
Thanh Dao á khẩu:
- Anh!
- Tôi làm sao?- Hạ Đình Hựu cố tình nháy mắt trêu ngươi.
- Anh ngay từ đầu đã không muốn nói.
- Nếu cô biết rõ rồi, hà cớ gì phải nhiều lời?.
- Vậy, anh không sợ tôi sẽ đổi ý ư?
Triệt tay khoanh lại trước ngực, cất giọng tự tin:
- Với tính cách của cô, dù tôi có trả lời hay không, cô vẫn sẽ đồng ý.
Thanh Dao không thể ngờ Hạ Đình Hựu nhìn ra điều này, trong lòng bị chấn động. Cuối cùng đành xuống nước, ấn nút điều khiển, cánh cửa mật một lần nữa mở ra. Phần còn lại, quan trọng là bản lĩnh của anh ta mà thôi.
Triệt hiện tại hai ngón tay kẹp tấm thẻ đưa lên ngắm nghía, Hạ Đình Hựu là ai, anh không biết, nhưng vai diễn này rất thú vị. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, xem ra phải đối đãi với Tư thật hậu, bởi chính tên đó đã sắp xếp cho anh một thân phận quá mức tráng lệ đi.
Ba ngày trước, khi chuẩn bị sang Đông Á, Tư ném cho anh một tấm thẻ:
- Cầm lấy, đúng thời điểm khắc có tác dụng. Quả nhiên, tên này đã lường trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Thanh Dao thấy Hạ Đình Hựu rút từ túi áo khoác một thứ máy móc tựa laptop nhưng kích cỡ chỉ bằng một nửa.Bàn tay điêu luyện lướt trên bàn phím, những con số theo đó nhảy nhót không ngừng.
Chưa đầy một phút, anh ta dừng hẳn động tác tay, lập tức đến gần cánh cửa mật. Không phải chứ, người này, nhanh như vậy đã có thể tìm ra đáp án.
Triệt thực ra loại mật mã như vậy vốn không thành vấn đề, muốn làm khó anh, trình độ lập ma trận điện tử trước hết phải xuất sắc, nếu không, so với anh không xứng tầm đối thủ.
*Tít* . Âm báo đã nhập mã chính xác vang lên.
Theo sự dịch chuyển của cánh cửa, dần dần hiện ra rõ nét những hạt lấp lánh màu trắng trong được cắt gọt tỉ mỉ, tinh xảo. Kim cương!
Nhưng kim cương được đặt trong một chiếc hộp nắp làm từ nguyên liệu trong suốt như thủy tinh, gắn theo đó là những dây khác màu cùng xuất phát từ vật hiển thị con số đếm ngược.
- Bom hen giờ!!!.
Thanh Dao mất phương hướng, tình huống tương tự trước giờ cô chưa từng trải qua.
- Anh dự tính làm gì?
- Phá bom. Không lẽ cô muốn chết!
- Tôi nghĩ chúng ta nên báo cho lực lượng an ninh, một mình anh sao có thể. Nếu như...
- Một mình tôi là đủ.
Những con số không ngừng quay cuồng, chỉ hơn nửa tiếng nữa, tức lúc máy bay hạ cánh, mọi thứ sẽ bị hủy diệt. Trong khi đó, tên cảnh sát kia vẫn đang nghiên cứu hoạt động của trái bom.
- Hạ Đình Hựu, tôi đi gọi người- Thời gian gấp gáp, giao tính mạng của toàn bộ hành khách trong tay anh ta ư, cô nào dám mạo hiểm.
- Lập tức đứng lại, đừng có hành động ngu xuẩn.
Cô không giữ được bình tĩnh;
- Ai hành động ngu xuẩn? Chỉ cần anh không thành công ngừng hoạt động của bom, bao nhiêu người sẽ mất mạng đây? Xin lỗi, tôi không thể làm ngơ.
- Mẹ kiếp, cô chính là làm mất thời gian của tôi, tôi nói lần cuối, nơi này không hề đơn giản, cô cho rằng không có chân tay của kẻ đặt bom?
- Tôi...
Thanh Dao nhớ lại cảm giác ban đầu khi ngồi trên máy bay, sự im ắng bất thường như bị kiểm soát đó.Tại sao cô lại thiếu cẩn trọng như vậy. Suýt chút nữa đã rút dây động rừng rồi.
- Tôi xin lỗi.
- Con người cô có vẻ rất ưa chuộng từ xin lỗi nhỉ?
- Anh không đem người khác ra chọc giận thì không chịu nổi hay sao .
- Cô cũng hiểu tôi thật đấy.
- Khoan!!! Anh tính cắt dây??? Ít ra cũng phải nói cho tôi biết cơ sở chọn dây chứ!
- Cảm tính.
- Cái gì? Anh điên rồi, dám phá bom theo cảm tính? Mau dừng lại!!!
Cô chưa kịp lao tới cản, Hạ Đình Hựu đã xuống tay, cắt sợi dây màu đỏ ra làm đôi.
___________________________________________
Mộc Thanh Dao tỉnh dậy liền thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ, màu trắng là tông chủ đạo, còn có, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí.
Đầu truyền tới cảm giác hơi nhức, cổ tay là những dây truyền nước vẫn đang nhỏ giọt chầm chậm.
- May quá, cô tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?.- Một y tá trẻ tuổi đẩy xe đẩy bước vào từ phía cửa, hỏi ân cần.
- Tôi đã ở đây bao lâu?
- Đến hôm nay là ngày thứ hai- Y tá vừa nói, vừa kiểm tra bình truyền nước- Để tôi đo nhiệt độ cho cô.
- Sao tôi lại ở đây?
- Cô... hoàn toàn không nhớ gì ư?- Y tá tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng biểu cảm đó nhanh chóng biến mất trong chốc lát- Cũng đúng, hít phải nhiều chất gây mê như vậy.
- Tôi nhớ bản thân đang ở trên máy bay- Thanh Dao cố lục lọi lại những mảnh ghép kí ức.
- Chuyến bay ngày hôm đó xảy ra vụ buôn bán ma tuý lớn- Y tá cảm thán- Nghe nói cô là người phát hiện ra số ma tuý bị giấu kín đó.
- Ma tuý? Không phải là kim cương sao?
- Kim cương? Cô nói linh tinh gì thế?
- Vậy, tôi chính xác đang ở nơi nào?
- Bang California, Mĩ.
- Cái gì!!! Mĩ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy, mọi thứ cứ rối tung lên, cô không phải bay tới Pháp hay sao? Tại sao những gì còn sót lại trong trí nhớ so với lời nói của y tá lại mâu thuẫn đến thế?
- Cô y tá, là ai đưa tôi tới đây, mau đưa tôi đi gặp người đó.
- Cô bình tĩnh đã, cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, người đó nói, ngày mai sẽ quay lại.
----------------------------------------
Thủ đô Paris, Pháp. Trong một căn phòng lớn, mọi đồ vật bị đập phá tan tành, y như tàn dư còn sót lại sau cơn càn quét của một trận bão lớn.
Chiếc bàn duy nhất trụ vững cũng bị người đàn ông trung niên dùng chân đạp đổ, người này, rõ ràng rất tức giận.
- Chết tiệt, toàn một lũ vô dụng!
Một đám người quỳ dưới đất trông thực thảm hại, đầu không ngừng cúi dập xuống, mặc cho những mảnh vỡ găm vào trán:
- Đại ca tha tội, bọn em biết lỗi rồi
- Tha? Chúng mày nói nghe đơn giản nhỉ? Gây họa lớn rồi chỉ cần nói tha là xong?
- Xin đại ca tha mạng, xin đại ca tha mạng!
- Câm cái miệng chó của chúng mày lại!!! Mẹ kiếp, bây giờ thì hay rồi, bị cảnh sát sờ gáy, đúng là gậy ông đập lưng ông, chúng mày nói xem, gánh phải tội buôn ma tuý là nhỏ hay lớn?
- Đại ca, bọn em sơ suất, xin cho bọn em cơ hội chuộc lỗi
- Chuộc lỗi?- Người đàn ông không chút bận tâm suy nghĩ, lập tức rút súng bắn chết đám người trước mặt trong tích tắc, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả căn phòng. Mùi tanh đưa lên nồng nặc. Gã đưa đầu lưỡi liếm máu ở khoé miệng, cười ghê tởm hệt như con ác thú - Xuống âm phủ mà chuộc, hahaha!!!!