Hai bên không ngừng cuốn quít đầu lưỡi với nhau không khỏi khiến cho Gia Trình bị kích thích, ngay lập tức ngẩng người dậy đặt Hứa Tinh nằm dưới thân, điên cuồng mút lấy môi y, rồi hạ xuống chiếc cổ trắng nõn của y hôn hôn rồi lại cắn xé.
Lúc hắn ngừng lại, hơi thở nóng như lửa đốt liên tục phả vào cổ y, mồ hôi từ trên trán ướt đẫm từng giọt từng giọt chảy xuống, hắn liền đưa lưỡi liếm một đường dài từ tai xuống cổ thiếu niên, rồi ngẩng đầu say mê nhìn y, thanh âm thở dốc rạo rực nói.
- Tiểu Tinh.. chúng ta làm tiếp được không?
- A? - Hứa Tinh giật thót mà mở lớn mắt nhìn Gia Trình, hắn nói làm.... làm chuyện đó nữa sao, nhưng mà phía sau ban nãy bị hắn làm vô cùng mãnh liệt, thực sự hảo đau.
Gia Trình sau một hồi quan sát phản ứng của Hứa Tinh, nhìn thấy gương mặt sợ hãi kia của y trông thật đáng yêu đi. Hắn bật cười, đưa tay nhéo lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của y trêu đùa.
- Ngốc quá, anh đùa thôi.
Hứa Tinh nghe đến đây không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt bắt đầu rưng rưng vì bị hắn trêu chọc, hảo quá đáng đi.
Gia Trình ngã người xuống giường ôm lấy cơ thể nhỏ gầy kia vào ngực, đưa tay vuốt ve mái tóc Hứa Tinh rồi cúi xuống hôn lên trán y.
- Hảo, ngủ đi.
- Ân.. anh Trình ngủ ngon. - Hứa Tinh thút thít mà vùi đầu vào lồng ngực săn chắc của Gia Trình, tay vòng qua thắt lưng hắn ôm chặt, rồi chậm rãi nhắm mắt.
Gia Trình hạnh phúc nhếch miệng cười, một lần nữa hôn lên mái tóc Hứa Tinh, lực đạo bắt đầu gia tăng mà ôm chặt thiếu niên kia hơn.
- Ngủ ngon......... bảo bối.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Gia Trình cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo vô cùng, hắn đưa tay mò mẫm xung quanh giường, kinh ngạc mà lập tức trợn lớn mắt, thiếu niên kia đã đi đâu rồi, tại sao lại biến mất vào sáng sớm chứ.
Hắn vội vã ngồi dậy, bật tung chăn định đứng dậy đi tìm y. “Cạch” một tiếng, cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, đằng sau là một thân ảnh nhỏ gầy quen thuộc của một thiếu niên, trên người y chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng dài đến ngang mông, phía dưới chỉ có chiếc quần lót trắng, lộ ngay đôi chân thon gầy trắng nõn của y hết sức câu dẫn.
- Anh Trình... chào buổi sáng... A.... - Hứa Tinh khi nhìn thấy Gia Trình thì hết sức mừng rỡ, liền mở miệng chào hắn, bất quá trên người hắn lúc này không một mảnh vải che thân, thiếu niên liền đỏ mặt mà quay lưng lại, thanh âm run rẩy nói.
- Anh Trình... sao anh không.. mặc đồ?
Gia Trình cúi đầu nhìn lại bản thân mình, khẽ nhếch miệng cười tà. Hắn đứng dậy, chậm rãi tiến đến gần Hứa Tinh, rồi dang tay ôm lấy y từ đằng sau kéo sát vào ngực, cúi đầu ghé vào tai y cười nham hiểm.
- Chúng ta làm tình cũng đã nhiều lần rồi, thấy cũng thấy hết rồi, em sợ gì chứ... - Hắn đưa lưỡi liếm lấy vành tai thiếu niên, rồi cắn vào tai y trêu đùa không rời.
Hứa Tinh ngượng chín mặt mà cúi thấp đầu, thật muốn chui xuống đất đi cho rồi, hắn thật quá đáng, sao có thể dửng dưng nói những lời ấy chứ.
Gia Trình chậm rãi đưa tay vuốt ve ngực của Hứa Tinh, rồi hạ từ phía trên cởi từng nút áo của y ra, sau đó bàn tay nhẹ nhàng tiến vào trong lớp áo sờ mó hai điểm trước ngực của thiếu niên.
- A... Anh Trình.. đừng mà.. ngô... - Hứa Tinh hốt hoảng định ngăn tay Gia Trình lại, bất quá chưa kịp phản ứng đã bị hắn một phen xoay đầu y ra đằng sau, đôi môi hai người cứ thế chạm vào nhau, rồi bắt đầu thay đổi tính chất, dần dần tăng nhanh tốc độ mà điên cuồng hôn môi.
Gia Trình một bên vừa hôn môi Hứa Tinh một bên vừa hạ tay xuống dưới quần lót của y, xoa nắn vật thể nhỏ nhắn che giấu bên trong. Một lát, hắn cúi người luồn tay bế y lên, chậm rãi bước vào phòng tắm rồi đóng cửa.
Hắn đem chiếc áo lẫn quần lót của y cởi sạch rồi ném xuống đất. Đặt y vào bồn, tiếp tục điên cuồng dây dưa đầu lưỡi cùng y.
- Tại sao ban nãy không nằm cùng anh? - Gia Trình lạnh lùng lên tiếng.
- Tiểu Tinh.. Tiểu Tinh chỉ muốn đi vệ sinh ... - Thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
- Lần sau phải nằm yên trên giường, không được đi đâu hết, nghe chưa? - Gia Trình bá đạo ra lệnh.
- A... ân... - Hứa Tinh thẹn thùng mà chậm rãi gật đầu.
Hắn đắc ý cười nhẹ, rồi đem y nằm sấp dựa vào vai hắn, xả nước nóng vào bồn, hắn từ từ đưa ngón tay vào tiểu huyệt của thiếu niên, lấy ra từng mẩu tinh dịch còn sót lại bên trong.
Xong xuôi, Gia Trình bắt đầu tắm rửa cho Hứa Tinh rồi cũng tự rửa sạch cơ thể mình. Cho đến khi nhận được loa thông báo của nhà trường.
- Tất cả học sinh trong 15 phút nữa phải tập trung đầy đủ ở đại sảnh để cùng nhau dùng bữa sáng.
- Anh Trình.. áo với quần của Tiểu Tinh ướt hết rồi, làm sao ra ngoài đây? - Phát hiện ban nãy Gia Trình đem chiếc áo với quần lót của mình ném xuống nền đất đã ướt sủng, mà 15 phút nữa phải có mặt ở đại sảnh nữa, liền ngẩng đầu hỏi hắn.
- ...... Trước hãy khoác cái này vào. - Gia Trình trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, rồi đứng dậy lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người Hứa Tinh, ôm y bước ra ngoài.
Hắn đặt y lên giường, rồi đến bên tủ lấy ra bộ y phục thay vào.
- Tiểu Tinh, phòng em ở đâu? - Hắn hỏi.
- A.. dạ phòng số 2 toa thứ ba.. - Thiếu niên không biết hắn hỏi vậy là có ý gì, nhưng cũng trả lời hắn.
- Hảo, em ở đây. Anh sẽ qua đó lấy đồ cho em. - Gia Trình bước tới chỗ Hứa Tinh, xoa đầu y nói.
- A.. Không cần... Tiểu Tinh không muốn phiền anh Trình.. - Thiếu niên đưa tay nắm lấy áo hắn, nhỏ giọng cự tuyệt.
- Ngoan.. nghe lời anh? - Gia Trình cười nhẹ, rồi hôn lên vầng trán Hứa Tinh.
Thiếu niên bất đắc dĩ phải nghe theo hắn, đành ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn thấy bộ mặt ủy khuất của Hứa Tinh, Gia Trình không khỏi cười thầm trong lòng, hắn ghé qua môi y hạ xuống một nụ hôn, rồi mới xoay người ly khai.
Thiếu niên bất giác nở nụ cười, chính là y không thể tin được sẽ có ngày này, hắn nói hắn yêu y, hắn sẽ không dành tình cảm cho ai khác, như vậy đã vượt quá niềm hạnh phúc của y rồi.
Nhân lúc Hứa Tinh còn đang ngây người nghĩ về Gia Trình, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, ngỡ rằng hắn đã về, thiếu niên vội vã đứng dậy, tiến tới cánh cửa mà mừng rỡ.
Bất quá bước vào không phải hắn mà chính là Lam Dĩ đi, Hứa Tinh ngay lập tức sợ hãi đến gương mặt trắng bệch, ấp a ấp úng khi nhìn thấy ả.
- Chị... Lam Dĩ..
- Ranh con! Tại sao mày lại ở đây? - Lam Dĩ cau mày nhìn thiếu niên nhỏ gầy trước mắt, tựa hồ vô cùng tức giận.
- Tiểu Tinh... Tiểu Tinh... - Hứa Tinh hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, hai chân bất giác lui về phía sau một bước.
- Mày... Khốn nạn! Ai cho phép mày vào phòng Gia Trình hả? - Lam Dĩ tức tối một phen tiến tới hung hăng nắm lấy tóc Hứa Tinh mà quát lớn. Đêm qua vì rất tức giận Gia Trình nên ả đã qua đêm với học sinh khác trong trường để hả giận, sau khi suy nghĩ lại, ả quyết định sáng sớm hôm nay sẽ qua phòng hắn để nói chuyện rõ ràng, thật không ngờ tên tiểu quỷ tử này lại ở trong đây, mà y chỉ khoác trên người một chiếc khăn tắm mỏng manh, ả thừa biết đêm qua hai người đã làm gì rồi.
- Đừng mà... chị Lam Dĩ...
- Mẹ kiếp, to gan dám cướp bạn trai của tao sao? Mày chẳng khác gì một con đàn bà vậy, một thằng đĩ đực chỉ biết đi câu dẫn nam nhân. - Lam Dĩ điên cuồng giựt lấy tóc Hứa Tinh, không ngừng mở miệng chửi mắng y.
- Đối... thực xin lỗi... Tiểu Tinh không dám... - Hứa Tinh vừa đau vừa tự ti mà rơi nước mắt, không ngừng nói lời xin lỗi ả.
” Chát chát” Lam Dĩ hung hăng giáng xuống cho Hứa Tinh hai cái tát vào má, thiếu niên bị đánh đến choáng váng liền đổ nhào trên nền đất, rồi yếu ớt ngồi dậy nức nở.
- Tiểu Tinh xin lỗi... xin lỗi....
- Hừ, đúng là một tên nhóc con ranh ma, ngang nhiên dám đi cướp bạn trai của tao. Phải cho mọi người thấy bản mặt gian xảo của mày!! Bước ra đây!! - Lam Dĩ như điên mà xé toạc chiếc khăn tắm trên người Hứa Tinh, rồi cúi xuống hung hăng nắm lấy đầu y kéo ra ngoài.
- Chị Lam Dĩ... làm ơn đừng mà... Tiểu Tinh xin lỗi... xin lỗi chị... - Thiếu niên thống khổ chắp hai tay cầu xin ả, đương nhiên làm vậy chỉ khiến ả nổi điên hơn mà đưa móng tay cào một đường dài lên lưng y.
Lam Dĩ lôi Hứa Tinh đến giữa đại sảnh, bao nhiêu ánh mắt không ngừng đổ dồn về phía y mà kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ném thiếu niên kia xuống đất, Lam Dĩ liền đứng dậy hướng tất cả mọi người mà khóc lóc nói.
- Thằng nhóc này đã đi câu dẫn Gia Trình bạn trai của tôi, đêm qua... đêm qua nó đã cố ý khiến anh ấy hiểu lầm tôi rồi hai người .... hai người đã làm chuyện đó.
Mọi người bắt đầu xì xào mà bàn tán, họ không ngờ Lam Dĩ lại có nỗi khổ riêng như vậy, bất quá dù sao ngày nay thế giới cũng đầy kẻ đồng tính luyến ái, mà thiếu niên kia lại nằm trong số đó, thật không thể tin rằng y lại đi cướp bạn trai của ả như vậy.
- Đê tiện thật.. người ta đã yêu nhau mấy năm rồi còn đi câu dẫn bạn trai của người ta.
- Phải a, tôi cũng hay gặp những nam kĩ ngoài đường lắm a, thật không ngờ trong trường mình cũng có thể loại đó.
Hứa Tinh giương con mắt sợ hãi nhìn mọi người xung quanh đang không ngừng khinh miệt phán xét về mình, y cúi đầu rơi nước mắt, rồi đưa tay ôm lấy cơ thể trần trụi đang dần phát lạnh.
- Xin lỗi... thực xin lỗi....
- Mày còn ở đó mà xin lỗi, tên nhóc con hỗn đản. - Lam Dĩ điên cuồng nắm lấy tóc Hứa Tinh mà cúi xuống không ngừng đánh y.
Hứa Tinh nức nở liên tục xin lỗi Lam Dĩ, mà mọi người xung quanh không ngững không chạy đến ngăn cản lại còn nhiệt tình bênh vực ả.
Nghe thấy thanh âm ồn ào, Mạch Quai cau mày chạy tới, chỉ thấy thân ảnh trần như nhộng của thiếu niên nhỏ gầy kia đang bị Lam Dĩ đánh tới tấp.
- Lam Dĩ!! Cô đang làm cái gì?
Thời điểm khi Mạch Quai định chạy tới thì ngay lập tức Gia Trình từ đâu xuất hiện, hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ mà nắm chặt nắm tay.
Lam Dĩ khi nhìn thấy Gia Trình thì ngừng tay lại, không ngừng khóc lóc mà đối hắn lớn tiếng.
- Anh là đồ phản bội. Tại sao lại dám qua lại với tên ranh con như nó chứ?
Gia Trình không thèm đếm xỉa đến lời nói Lam Dĩ, nhưng lại vô cùng phẫn nộ đến máu sôi nảy lửa, không suy nghĩ nhiều liền bước tới vung cho ả một cái tát thật mạnh, rồi tiến tới chỗ Hứa Tinh đang run rẩy sợ hãi ôm vào lòng.
- Tiểu Tinh.. anh xin lỗi đã để em ra nông nỗi này.. thực xin lỗi.
Lam Dĩ đưa lưỡi liếm khóe miệng bị Gia Trình đánh đến chảy ra huyết, trừng mắt hung tợn mà hướng hắn quát lớn.
- Đồ khốn, anh dám đánh tôi!!
- Cô thử động vào một sợi tóc của Tiểu Tinh xem. Tôi sẽ giết cô! - Gia Trình đưa ánh mắt hung hãn sát khí nhìn Lam Dĩ, tựa như muốn chém giết ả.
- Anh...! Mẹ kiếp, anh đã nói anh làm bạn trai tôi. Còn bây giờ anh dám đánh tôi chỉ vì một tên nhóc con bán nam bán nữ sao!! - Lam Dĩ nổi điên quát lớn.
- Tôi nói cho cô biết, tôi yêu Tiểu Tinh, không phải cô. Đừng mơ tưởng nữa, chấp nhận sự thật đi! - Gia Trình nói xong liền cúi xuống choàng áo khoác lên người Hứa Tinh, rồi bế y lên rời khỏi.
- Gia Trình.. anh đứng lại cho tôi! Gia Trình!!! Aaaa!. - Lam Dĩ hóa điên đưa tay vò lấy đầu, giận cá chém thớt mà đẩy ngã một nữ sinh đứng cạnh đó.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Hiệu trưởng Ninh nhìn thấy một đám học sinh tụ tập không ngừng bàn tán mà có chút thắc mắc, liền tiến đến hỏi han.
- Dạ.. dạ không có gì.. em chào thầy. - Mọi người sợ hãi liền cúi đầu chào ông rồi ly khai.
Còn Lam Dĩ từ nãy đến giờ chỉ đứng yên mà thở hồng hộc, hai tay ả nắm thành quyền mà kịch liệt gồng mạnh.
- Nhóc con hỗn đản, mày sẽ không thoát khỏi tay tao đâu.
Gia Trình bế Hứa Tinh về lại phòng mình, đem y nằm lên giường rồi đưa tay chạm lên bên má bị Lam Dĩ đánh đến sưng đỏ, đau lòng nói.
- Tiểu Tinh.. anh xin lỗi, anh đã để em một mình gánh chịu, thực sự xin lỗi em.
- Anh Trình... Tiểu Tinh cực kì đáng ghét phải không? ... Tiểu Tinh... đã khiến anh và chị Lam Dĩ rời xa nhau phải không? - Hứa Tinh nước mắt giàn dụa mà nghẹn ngào nói.
Gia Trình đau đớn mà cúi người ôm chặt lấy Hứa Tinh, thanh âm kịch liệt run rẩy.
- Tuyệt không. Anh yêu Tiểu Tinh, Tiểu Tinh cũng yêu anh, như vậy không có gì sai, đừng nghe những gì Lam Dĩ nói, cô ta chỉ đang muốn chia rẽ chúng ta thôi.
- Thật..... thật không ạ? - Thiếu niên sụt sùi hỏi hắn.
- Đương nhiên thật. Anh xin lỗi... Ngoan, đừng khóc..
Hứa Tinh chậm rãi gật đầu, rồi đưa tay ôm lấy cổ hắn. Chốc lát, Gia Trình buông y ra, điên cuồng mà hôn môi thiếu niên, đầu lưỡi bắt đầu theo kẽ răng của y mà xâm nhập vào bên trong khoang miệng, không ngừng càn quấy.
HẾT CHƯƠNG 49