CHƯƠNG 3
Từ Nhược Thiên hồi hộp đến mức gương mặt đỏ ửng cả lên, khẽ đưa tay chỉnh chạc mái tóc mình, cậu nhấc ống nghe đặt bên tai, cư nhiên lại không ngừng nghe thấy thanh âm “tít tít” ở đầu dây.
– Ách… sao lại tắt rồi? – Cậu thất vọng hạ điện thoại xuống, điên cuồng vò vò đầu mình, phải chi ban nãy bắt máy nhanh hơn là được rồi đi.
Cậu chán nản nhìn đồng hồ, chắc hẳn ông nội đã gần về đến nhà rồi, liền đứng dậy đi đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
============================ Hiện tại
Từ Nhược Thiên tối đêm đó ngủ không yên giấc, chính là trong đầu không ngừng nhớ đến nam nhân kia, thành ra sáng hôm nay dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm, bộ dạng cực kì khó coi.
– Trời ạ, cái thằng nhóc này, đêm qua là thức trắng đêm có phải không? – Nhìn Từ Nhược Thiên hớn hở chạy xuống lầu, hai vết đen thăm thẳm lộ rõ trên gương mặt cậu không khỏi khiến Từ Nhược Lâm lo lắng.
– Ông nội, con chính là…. rất vui rất vui a, cảm ơn ông nội nhiều lắm. – Cậu vui vẻ chạy đến ôm lấy thắt lưng ông.
– Ha ha, hảo hảo, đến giờ xuất phát rồi, còn không mau lên xe. – Từ Nhược Lâm cười lớn xoa xoa đầu cậu, cùng cậu đến gara xe bắt đầu xuất phát lên đường.
Đến một nhà hàng nhỏ quen thuộc, Từ Nhược Thiên phấn khởi không thôi, cậu chính là sắp được gặp người mình yêu thầm suốt bao năm nay, mà không… hiện tại phải là chồng tương lai của cậu rồi đi.
– Tiểu Thiên, con ngồi ở đây đợi ông một lát.
– Dạ vâng. – Cậu nhẹ gật đầu, ít ra hiện tại ông đã cho cậu chút thời gian để điều chỉnh tinh thần của mình.
Từ Nhược Lâm mở cửa xe, chỉnh lại y phục, sắc mặt lập tức thay đổi khác hẳn, ông trừng mắt nhìn vào trong, tiêu sái bước vào.
– Hmm…. cậu cũng đến đúng giờ hẹn nhỉ? Sao vậy, rất muốn gặp cháu trai tôi sao? – Nhìn thấy thân ảnh của Hứa Biên đang ngồi nghiêm nghị trên bàn ăn, Từ Nhược Lâm khinh miệt nhìn anh, cười cười bước tới ngồi xuống ghế.
– Ông nói vậy là có ý gì? – Hứa Biên cau mày nhìn ông.
– Hôm nay tôi dẫn cháu trai tôi tới đây, là muốn cậu gặp nó. – Từ Nhược Lâm cười lạnh, khoanh tay nói.
– Ông…! Chúng ta rõ ràng còn chưa nói về việc này? – Hứa Biên lúc này tựa hồ rất tức giận, liền gằn giọng chửi lớn.
– Bây giờ thì nói rồi đó. Tạm biệt. – Nói xong ông liền đứng dậy rời khỏi, mặc cho anh đầy phẫn nộ đưa tay đập mạnh lên bàn.
– Tiểu Thiên, ông nội có việc ở công ty rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi. – Từ Nhược Lâm vỗ vỗ vai Từ Nhược Thiên, cười nhẹ bảo.
– Nhưng mà… ông nội không ngồi cùng con sao? – Cậu ủ rũ nhìn ông.
– Gì chứ, việc kết hôn phải cần ông già này can thiệp sao? – Từ Nhược Lâm bật cười, một phen nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu ra khỏi xe, đẩy đẩy lưng cậu vào trong.
– Vậy… Ông nội đi đường cẩn thận. – Từ Nhược Thiên thở dài trong lòng, dù sao bản thân cũng không muốn làm phiền ông nội, cậu đành phải một thân đối diện vậy.
Bước chân vào nhà hàng trước mắt, tim cậu không ngừng đập mạnh, nhưng vẫn là cố không để căn bệnh tái phát.
Thân ảnh kia ngay trước mắt cậu, anh không còn dáng vẻ ôn nhu như trước nữa, mà chính là cao lãnh, nghiêm trang, đồng thời lại rất oai phong.
Từ Nhược Thiên chậm rãi bước đến, lại bắt gặp gương mặt anh tuấn kia ngẩng đầu nhìn cậu. Thời điểm cậu định mở miệng chào anh, Hứa Biên đột nhiên ngoảnh mặt sang phía khác, ánh mắt lạnh lùng không xác định.
Từ Nhược Thiên hoàn toàn bị ánh mắt kia làm cơ thể đông cứng một hồi, tay cậu không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện anh.
– Hứa Biên, anh còn nhớ ….
– Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi. – Từ Nhược Thiên chưa kịp dứt lời, Hứa Biên đã quay sang lạnh lùng mở miệng.
– Ân. – Cậu gượng cười gật đầu.
– Tại sao cậu lại muốn cưới tôi? Cậu có tình cảm với tôi sao?
Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức ngây người, gương mặt liền đỏ ửng cả lên, cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình, thanh âm nhỏ nhẹ nói.
– Em … rất thích anh.
– Hắc. – Hứa Biên cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy ly cà phê trên bàn uống một ngụm, hung hăng đặt xuống bàn, hướng nhân viên phục vụ nói.
– Tính tiền cho tôi!
– Chúng ta sẽ đi đâu sao? – Nhìn bộ dạng hấp tấp của Hứa Biên, ngỡ rằng có phải hay không anh sẽ cùng cậu đi đâu đó, khiến Từ Nhược Thiên vô cùng hớn hở, liền cười cười đối anh hỏi.
– Cái gì? – Hứa Biên nghe đến đây cảm thấy nực cười hết sức.
– A…. không phải anh sẽ dẫn em đi đâu sao? Dù sao chúng ta… cũng…. sắp thành vợ chồng rồi…
” Choang” một tiếng, Hứa Biên tức giận đưa chân đẩy bàn về phía Từ Nhược Thiên, cư nhiên ly tách toàn bộ đều rơi xuống đất. Cậu bị một phen làm cho giật nảy mình, tim bắt đầu cảm thấy đau nhói.
– Xin… xin lỗi. – Cậu luống cuống cúi xuống nhặt lấy mảnh vỡ thủy tinh.
Hứa Biên không nói hai lời liền nhấc chân rời khỏi, mặc cho Từ Nhược Thiên còn đang ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi. Cậu … đã nói gì sai sao?
– Tiên sinh, cứ để tôi. – Nhân viên phục vụ bước tới, khẩn trương kéo cậu đứng dậy.
– Thực xin lỗi.. đã làm phiền anh.
– Không sao không sao.
Từ Nhược Thiên thở dài một tiếng, từ trong túi lấy ra ví tiền, đưa một tấm chi phiếu cho nhân viên.
– Đây là tiền bồi thường, anh cứ nhận lấy. Tôi phải đi đây. – Cậu khẩn trương đặt vào lòng bàn tay vị nhân viên, mỉm cười rồi xoay người ly khai.
– Tiên sinh! Tiên sinh! Haizz…. rõ ràng là ban nãy vị nam nhân áo vest kia cố ý làm loạn, như thế nào anh ấy lại phải xin lỗi và trả tiền thay chứ. – Vị nhân viên lắc đầu khó hiểu, sau liền cất tờ chi phiếu vào túi áo rồi bước vào trong.
– Hứa Biên! – Nhìn thấy Hứa Biên đang định mở cửa xe bước vào, Từ Nhược Thiên liền mừng rỡ đuổi theo sau.
Anh hừ lạnh đảo mắt nhìn cậu, sau cũng không thèm ngó ngàng đến liền trèo lên xe, bắt đầu nổ máy.
Từ Nhược Thiên thấy vậy liền hối hả chạy tới, nhanh tay mở cửa xe bước vào, đóng cửa lại, không ngừng thở dốc.
– Cậu…. – Hứa Biên cau mày nhìn Từ Nhược Thiên, một phen chồm người về phía cậu mở cửa ra lệnh.
– Bước xuống. Tôi có việc phải về công ty.
– Nhưng anh đi rồi, em làm sao về nhà. Hay là anh cho em quá giang, em cũng muốn đến công ty của anh xem sao. – Từ Nhược Thiên cũng không để tâm đến, đưa tay tự động đóng cửa xe lại, cười cười như trẻ lên ba cầu xin Hứa Biên.
Anh tức giận nắm chặt tay lái, không nói câu nào đã nhấn ga chạy đi.
– Hứa Biên, có phải ban nãy…. vì anh sợ mọi người nghe thấy… cho nên mới làm vậy đúng không? – Trên suốt đường đi Từ Nhược Thiên không ngừng lén lút đưa mắt quan sát Hứa Biên, miệng lại tủm tỉm cười một mình, rốt cuộc mới chịu lên tiếng.
– Phải rồi, anh phải tập trung lái xe. Xin lỗi a. – Mãi không thấy anh trả lời, cậu liền nhớ ra điều gì, liền cười cười xin lỗi.
– Nhưng mà…. chúng ta chưa giới thiệu với nhau nha. Em là Từ Nhược Thiên, 25 tuổi, đang làm giảng viên mỹ thuật tại trường Đại học X. – Ngồi một hồi lâu Từ Nhược Thiên cảm thấy không thoải mái chút nào, bất đắc dĩ mở miệng nói chuyện.
– Lần đó chúng ta gặp nhau mà quên mất…..
“Két” Hứa Biên đột nhiên phanh xe dừng lại, khẽ hừ lạnh, anh quay sang trừng mắt nhìn Từ Nhược Thiên, lạnh lùng hỏi.
– Cậu tính nói đến bao giờ?
– A? Em… em nói nhiều quá sao? – Cậu ngây người một lúc, tròn xoe mắt nhìn anh.
– Cậu đón taxi về đi, tôi không muốn bị làm phiền. – Hứa Biên thở dài, đưa tay xoa xoa vầng thái dương.
– À… ừ. Xin lỗi. – Từ Nhược Thiên ủ rũ gật đầu, chậm rãi đưa tay mở cửa xe.
Nhìn bộ dạng ủy khuất kia của cậu, Hứa Biên có chút không đành lòng. Nhưng vẫn là không muốn để tâm đến, chờ cậu bước ra ngoài.
Nhân lúc anh đang đưa tay nhìn đồng hồ, cậu đột nhiên ghé lên gò má anh hôn một cái, rồi nhanh như cắt chạy ra ngoài đóng cửa lại.
– Đi đường cẩn thận.
Hứa Biên ngây người nhìn cậu đứng trên vỉa hè đang vẫy vẫy tay chào mình. Bấy giờ anh mới để ý, người kia có nụ cười rất hồn nhiên, mỗi lần cười là đôi mắt tạo thành một đường cong hẹp, nhìn chẳng khác gì một cún con biết cười vậy.
Hứa Biên nhất thời tỉnh lại, đưa tay chùi chùi gò má mình, bắt đầu lái xe rời đi.
###### END CHAP 3 ######
=================