CHƯƠNG 4
Hứa Biên vừa kịp đến công ty, đã bắt gặp Hứa Tinh và Gia Trình đang ngồi chờ ở phòng khách, liền gượng cười bước đến ôm lấy thiếu niên kia.
– Tiểu Tinh. Hôm nay không phải đến trường sao?
– Tiểu Tinh không khỏe, cho nên tôi không đưa em ấy đến trường. – Hứa Biên vừa dứt lời, Gia Trình đã mở miệng trả lời thay.
– Sao? Con không khỏe tại sao lại đến đây? – Hứa Biên lo lắng ngồi xuống bên cạnh Hứa Tinh, đưa tay chạm lên trán y.
– Tiểu Tinh nhớ baba thôi a. – Thiếu niên cười cười nắm lấy bàn tay anh.
– Phải rồi, ban nãy tôi có nghe mọi người bàn tán chú sắp tổ chức đám cưới, là thật sao? – Một lát, như nhớ ra điều gì, Gia Trình liền cau mày hướng Hứa Biên hỏi.
– Baba… baba sắp cưới thật sao? – Hứa Tinh vừa nghe cũng vui mừng không ít, chẳng qua bao lâu nay y cũng lo sợ rằng kể từ khi mẹ mất, anh không quên được tình cảm đối với y, đương nhiên khi nghe việc anh sắp tiến một bước nữa, y không khỏi hớn hở muốn chúc mừng anh.
Hứa Biên nghe đến đây lập tức sắc mặt thay đổi, như thế nào chuyện này ngay cả công ty cũng lan truyền hết rồi đi. Nhân lúc anh chưa kịp mở miệng trả lời, đột nhiên thanh âm một nam nhân từ bên ngoài truyền đến.
– Đương nhiên rồi, Hứa tổng sẽ cưới cháu trai của tôi. – Bước vào là Từ Nhược Lâm với vẻ mặt đắc ý, ông ngang nhiên ngồi xuống đối diện Hứa Biên, bắt chéo chân nhìn anh.
– Tiểu Tinh, con về trước đi. Baba có chuyện riêng cần bàn với đồng nghiệp. – Anh quay sang thiếu niên kia xoa xoa đầu y.
– Vậy Tiểu Tinh không làm phiền baba. – Hứa Tinh chậm rãi gật đầu, còn lễ phép quay sang cúi đầu chào Từ Nhược Lâm, cùng Gia Trình bước ra ngoài.
Đợi hai người rốt cuộc rời khỏi, Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, trừng mắt lạnh lùng nhìn ông.
– Sao ông lại tới đây?
– Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng. Tại sao lại để Tiểu Thiên đi tắc xi về? – Từ Nhược Lâm tâm tình lập tức biến đổi ngoắt 180 độ, phẫn nộ hỏi lại anh.
– Là cậu ta mách lẻo ông sao? – Hứa Biên nhếch miệng cười lạnh, tựa lưng vào ghế khoanh tay lại.
– Tốt nhất lần sau không có trường hợp như vậy xảy ra. Còn không tôi lập tức thu lại hợp đồng giao dịch. – Nói xong Từ Nhược Lâm hùng hổ đứng dậy, đóng sầm cửa ly khai.
Hứa Biên tức tối đưa tay vò lấy đầu mình, thở dài một tiếng, anh chỉnh tề lại y phục, bước ra ngoài.
Gần đây vì hợp đồng của anh và Từ Nhược Lâm, công việc cũng bớt nặng nhọc hơn trước, nhưng vẫn là thường xuyên gặp khó khăn về chứng khoán. Hứa Biên mệt mỏi đưa tay xoa vầng thái dương của mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ rồi sao.
Quả thực từ sáng đến giờ chỉ biết cắm đầu vào công việc, bữa trưa bữa tối còn chưa có vào bụng, hảo đói.
Anh thu gom tất cả tài liệu cẩn thận cất vào tủ, cầm lấy áo khoác mặc vào rồi lái xe rời khỏi công ty.
Vừa về đến nhà, Hứa Biên đã phát hiện căn nhà sáng đèn, lập tức cau mày nghi hoặc, từ lúc Hứa Tinh dọn sang nhà Gia Trình ở, cả vú Ninh và chú tài xế Minh cũng không còn ở đây, như thế nào lại có người ở nhà chứ, không lẽ là y.
Anh khẩn trương lái xe vào gara, đóng cổng lại, chậm rãi bước vào nhà. Cư nhiên thời điểm anh vừa mở cửa, mùi thơm nồng nặc lập tức xông vào mũi anh.
– Tiểu Tinh? Là con sao? – Anh cau mày hỏi.
– Hứa Biên. – Thực không ngờ đến người bước ra lại là Từ Nhược Thiên, Hứa Biên vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn cậu.
– Tại sao cậu vào được nhà tôi?
– Là ông nội đã kêu người làm chìa khóa nhà cho em đó. Anh xem, hôm nay đi làm có phải mệt lắm không a, em đã nấu rất nhiều món anh thích… cà ri này, tàu hủ kho này…. còn có… – Từ Nhược Thiên cười cười chạy tới ôm lấy cánh tay Hứa Biên, không ngừng giải thích, lại đột nhiên bị anh hung hăng đẩy cậu ra, quát lớn.
– Cậu vào mà không gọi điện nói tôi một tiếng!!
– Thực… thực xin lỗi. Em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi mà. – Cậu lúng túng gãi gãi đầu xin lỗi anh.
Hứa Biên cảm thấy hiện tại chỉ có tức giận, muốn đuổi Từ Nhược Thiên ra khỏi đây ngay lập tức, lại nhớ đến hồi sáng Từ Nhược Lâm có mở miệng cảnh cáo, không chừng sau khi anh đuổi cậu đi, cậu lại gọi điện cho ông mách lẻo nữa đi.
Nghĩ đến đây Hứa Biên chỉ có thể giận cá chém thớt đưa chân hung hăng đá vào chiếc ghế sô pha gần đó, không nói hai lời liền bước lên lầu.
– Hứa Biên, anh không dùng cơm sao? – Từ Nhược Thiên vội vã chạy theo đến phòng của Hứa Biên, chỉ thấy anh đang đưa tay tháo cà vạt ra, cởi từng nút áo xuống.
– A, anh muốn tắm sao? Em chuẩn bị nước ấm cho anh …
– Không cần! Cậu mau cút ra ngoài cho tôi. – Anh lạnh lùng cự tuyệt, không chút lưu tình mở miệng đuổi cậu ra ngoài.
– Vậy… em đậy thức ăn để trên bàn, nếu anh đói có thể xuống ăn. – Từ Nhược Thiên chỉ có thể ủ rũ dặn vài câu rồi lặng lẽ xoay người bước ra ngoài.
Xuống nhà bếp, cậu nhìn một mâm thức ăn còn nóng hổi trên bàn, khẽ thở dài, cậu lập tức thu dọn tất cả, đậy kín lại.
Thầm nghĩ trong đầu, có lẽ dạo này công việc ở công ty chồng chất, nên Hứa Biên mới mệt mỏi mà nổi nóng như vậy, chắc hẳn là vậy rồi đi.
Từ Nhược Thiên tự giải thích trấn an bản thân, tâm tình lập tức tốt hơn hẳn, liền vui vẻ bước đến giỏ xách của mình lấy thuốc ra uống, sau lại rón rén bước lên phòng.
– Hứa Biên… – Cậu chậm rãi mở cửa phòng ra, khẽ gọi tên anh, chỉ thấy căn phòng trống trải không một bóng người.
Từ Nhược Thiên đắc ý cười một cái, bước vào đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng nước róc rách từ phòng tắm, cậu liền gật đầu hiểu chuyện.
– Thì ra là đang tắm.
Cậu tranh thủ bước tới chuẩn bị chăn mền, bật máy điều hòa lên, rồi thay bộ đồ ngủ vào, nhảy tọt lên giường chờ Hứa Biên.
“Cạch” một tiếng, phát hiện anh chuẩn bị bước ra, Từ Nhược Thiên liền tranh thủ nhắm chặt hai mắt lại, vờ như bản thân đang ngủ.
Đương nhiên đột nhiên tắm xong lại phát hiện cậu đang thoải mái ngủ ngon lành trên giường mình, Hứa Biên chỉ có tức giận không thôi.
Nhưng vẫn là không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn thân ảnh kia, anh một phen lấy gối ôm vào người, hùng hổ mở cửa phòng bước xuống nhà khách.
Mãi thấy không khí yên ắng lạnh lẽo, Từ Nhược Thiên liền chậm rãi mở một mắt ra, căn phòng chỉ có một mảng tối om không người thứ hai. Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, nhỏ giọng tìm kiếm thân ảnh của anh.
– Hứa Biên.
Không một thanh âm đáp lại, Từ Nhược Thiên vội vã rời khỏi giường, bước xuống lầu.
Phát hiện Hứa Biên đang nằm an tĩnh trên ghế sô pha, cậu có chút buồn bã liền rũ mi mắt xuống, chậm rãi bước lên phòng lấy chăn xuống, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
– Ngủ ngon. – Sau đó đặt một nụ hôn lên vầng trán anh, ủ rũ về phòng.
Sáng hôm sau Từ Nhược Thiên thức dậy rất sớm, khẩn trương vào bếp nấu bữa sáng cho Hứa Biên.
Lúc Hứa Biên tỉnh dậy cũng gần 8 giờ sáng, anh hốt hoảng nhìn đồng hồ, khẽ chửi thầm một tiếng, vốn dĩ từ hôm qua làm việc không ngừng nghỉ, đêm qua lại ngủ khuya, thành ra sáng nay dậy muộn thế này đi.
– Hứa Biên, anh đã tỉnh rồi sao? Đến, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng. – Thời điểm anh đang định đứng dậy, lại bắt gặp gương mặt đầy hớn hở của Từ Nhược Thiên, đương nhiên chỉ có thể làm ngơ cậu mà bước thẳng lên phòng.
Thừa dịp đó cậu cũng tranh thủ lục lọi tủ quần áo, chuẩn bị một bộ vest cho anh, cẩn thận ủi từng chút một rồi đặt trên giường. Sau đó bước xuống nhà bếp hâm nóng lại thức ăn.
Hứa Biên vừa mở cửa, đã phát hiện một bộ y phục được đặt ngay ngắn trên giường. Anh lạnh lùng cầm lấy ném xuống đất, hướng tới tủ quần áo lấy ra một bộ vest khác thay vào, sắc mặt tối sầm bước xuống nhà bếp.
– Hứa Biên… đến, chúng ta cùng… – Nhìn thấy anh, Từ Nhược Thiên liền hớn hở chạy tới, bất quá chính là bộ quần áo khác trên người Hứa Biên làm cậu ngây người một hồi, nhưng vẫn là cười cười bước đến ôm lấy cánh tay anh kéo đến bàn ăn.
– Chúng ta cùng ăn sáng đi, từ hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì có phải không a?
– Tôi trễ giờ làm rồi. Thích thì tự ăn một mình đi. – Hứa Biên lạnh lùng gạt bỏ tay Từ Nhược Thiên ra, quơ lấy một cái ly rót nước uống một ngụm, xong xuôi không nói hai lời liền bước khỏi nhà.
Từ Nhược Thiên cũng nhanh tay nhanh chân chạy ra mở cổng cho Hứa Biên , còn không quên vẫy vẫy tay chào anh.
###### END CHAP 4 ######
=================