[Đam Tứ Tuyệt] Phần 3 Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Tan học, Dương Đình Phong liền trở về căn hộ của mình, y mồ côi mẹ từ nhỏ, lại là con một, mà phụ thân y lại bận rộn công việc ở Bắc Kinh, cho nên một mình y đã tự thân chuyển đến Đài Loan sinh sống.

Mặc dù đã quen với cuộc sống cô độc này, nhưng Dương Đình Phong một chút cũng không hề để ý đến, tất cả những việc mà y hiện tại chú tâm vào là giấc mơ của mình, cố gắng học tập lấy bằng để trở thành một luật sư.

Vừa mới bước vào nhà, Dương Đình Phong đã đặt chân vào bếp, tự mình nấu bữa tối, sau khi dùng bữa xong, y liền đi tắm rửa, rồi vẫn như thường lệ khi y còn ở Bắc Kinh, ngồi vào bàn làm bài tập, sau đó sẽ lên mạng tìm hiểu và đọc những bài báo pháp luật.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ, cảm thấy hai con mắt có chút rã rời, Dương Đình Phong liền cởi bỏ mắt kiếng ra, đưa tay xoa xoa sống mũi. Công việc đeo kiếng khi học bài và lên mạng vẫn là thói quen thường xuyên của Dương Đình Phong, mặc dù y không mắc bệnh loạn thị hay cận thị, nhưng có nó y vẫn thấy tốt hơn.

Dương Đình Phong ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, 9 giờ tối, vẫn còn sớm a. Bất quá y không thể nào giáng mắt vào màn hình máy tính được nữa rồi, thôi thì ra ngoài phố tham quan Đài Loan một chút vậy.

Dương Đình Phong đứng dậy, đi đến tủ quần áo thay vào bộ y phục, rồi xoay người rời khỏi nhà. Dọc theo vỉa hè của thành phố, Dương Đình Phong một bên đưa tay bỏ vào túi áo, một bên thì hà hơi vào lòng bàn tay, không ngờ thời tiết ở đây lại khác hẳn ở Bắc Kinh như vậy, lạnh cóng muốn chết.

Không nhịn được cơn rét của Đài Loan, Dương Đình Phong định tìm một nơi trú lạnh. Nhìn thấy phía đằng trước có thư viện, y liền tiến thẳng đến đó.

Bên trong thư viện vừa ấm áp vừa thoang thoảng nghe những mùi sách mới, cảm thấy thực thoải mái. Theo thói quen, Dương Đình Phương liền đi tìm đến dãy sách pháp luật, cẩn thận lựa chọn từng cuốn sách hay nhất, ngắm nghía một hồi lâu.

“Leng keng” Cánh cửa mở ra, bước vào là một nam nhân thân ảnh cao gầy đang tiến tới quầy thu ngân, vẻ mặt vô cùng hớn hở.

– Bác Tư, hôm nay có quyển hai không a?

– Cái thằng này, mới đến đã quyển hai quyển hai, hắc.. bác đã đem hàng mới về rồi, cháu cứ vào lấy đi, Nhị vương.

– Cháu không phải Nhị vương a. Hảo, cháu qua đó xem đây. – Nam nhân lộ vẻ mặt ủy khuất với thủ thư, rồi cười cười cúi đầu chào bà.

Dương Đình Phong không phải không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng chỉ là không để ý mấy, vẫn chăm chú cúi đầu đọc sách.

“………..

Vì muốn thu hút em mà anh như biến thành cây nến tự thiêu rụi mình

Chỉ cần là em thích anh nguyện dâng hiến tất cả vì em

Em khiến mỗi ngày của anh đều trở nên ý nghĩa

Cuộc đời này tuy ngắn ngủi nhưng anh thề sẽ yêu em mãi mãi, không bỏ không rời

Em là trái táo nhỏ của anh

Tại sao yêu em anh như mê dại

Đôi má ửng hồng làm ấm nồng ngực anh

Em như ngọn lửa chiếu sáng cuộc đời anh

Trái táo nhỏ của anh à

Em chính là áng mây đẹp nhất phía chân trời

Chưa từng cảm thấy em đang ghét

Mọi thứ ở em anh đều thích

Mỗi ngày có em với anh là một ngày tươi mới”.

Tiếng hát kia quả thật không thể khiến cho Dương Đình Phong tài nào tập trung đọc sách được. Thế nhưng nó lại ngày càng dần dần tiến gần y.

“Em là trái táo nhỏ của anh

Tại sao yêu em anh như mê dại…..”

– Này, cậu im lặng giùm tôi được không? – Nghe thấy tiếng hát kia văng vẳng bên cạnh mình, mất hết kiên nhân, Dương Đình Phong một phen đóng sách lại, xoay người lạnh lùng nói với nam nhân trước mắt.

Thế nhưng tên kia mãi không chịu nghe, đầu cứ cúi xuống cuốn truyện tranh, hai tai thì đeo sẵn cái tai phone nghe nhạc quả thực chướng mắt đi.

Dương Đình Phong nổi giận hung hăng ném chiếc tai phone của hắn ra, đưa tay túm lấy đầu hắn kéo lên.

– Ách, Anh làm cái gì…. Là, là cậu.

– Mạch Quai.

Dương Đình Phong không thể ngờ được lại gặp Mạch Quai ngay lúc này, hảo trùng hợp a.

Mạch Quai cúi người lượm lấy tai phone bỏ vào túi áo, trừng mắt nhìn Dương Đình Phong cao hơn hắn nửa cái đầu trước mắt.

– Cậu thực có duyên, tôi đang nghe nhạc, hà cớ gì lại tự tiện ném đi.

– Đây là thư viện, nghe giọng cậu hát tôi không tài nào tập trung được, chắc cậu cũng phải biết rõ điều này chứ. – Dương Đình Phong thở mạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Mạch Quai.

– Gì chứ? Cậu là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi. Tên bánh bèo! – Mạch Quai trừng lớn mắt chửi Dương Đình Phong, rồi định xoay lưng ly khai.

Bất quá chưa đầy một giây phía cổ áo đằng sau đột nhiên bị kéo lại.

– Này tên kia, buông tay! – Mạch Quai tức tối định tiến tới vung cho Dương Đình Phong một nắm đấm, ngay lập tức y đã nhanh tay lộn ngược hai tay hắn ra đằng sau.

– Đừng ở đó mà giỡn mặt với tôi, đồng tính luyến ái. – Dương Đình Phong ghé sát tai Mạch Quai, cười tà nói.

– Cậu… cậu mới nói cái gì? – Mạch Quai nghe đến đây thì trợn lớn mắt kinh ngạc, tại sao… tại sao Dương Đình Phong lại biết chuyện này chứ, không phải chỉ có hắn và hai cô bạn thân của hắn biết thôi sao.

Dương Đình Phong không nói gì, đưa tay thả Mạch Quai ra, rồi cầm lấy cuốn sách rời đi.

– Cháu mượn cuốn này về nhà, 3 ngày.

– Được rồi cậu học sinh. – Bác thủ thư cười cười với Dương Đình Phong, rồi đưa tay nhận lấy tờ tiến từ y.

Dương Đình Phong cúi đầu chào bà, rồi xoay người ly khai. Đột nhiên đằng sau vang lên tiếng hét của ai đó.

– Tên bánh bèo, cậu đứng lại đó.

Dương Đình Phong chưa kịp quay đầu, tấm lưng đằng sau ngay lập tức bị ai đó trèo lên.

– Cậu.. cậu lập tức bước xuống cho tôi. – Dương Đình Phong tức giận nói.

– Nói! Tại sao cậu biết chuyện đó hả? Là Tiểu Nhàn nói phải không? – Mạch Quai hung hăng đưa tay túm lấy tóc Dương Đình Phong, quát lớn.

– Cậu đang nói càn cái gì? – Dương Đình Phong nổi giận, một phen đẩy ngã Mạch Quai từ trên lưng xuống đất.

– Đừng ở đó mà giả tạo, rõ ràng cậu biết tôi là ….. – Mạch Quai nói đến đây thì im bặt, cắn chặt răng phẫn nộ nhìn Dương Đình Phong.

– Yên tâm. Tôi sẽ không nói cho ai. – Dương Đình Phong thở mạnh một tiếng, mở miệng trả lời rồi xoay người ly khai.

– Này, sao tôi tin cậu được chứ? – Mạch Quai hướng bóng lưng Dương Đình Phong rời đi, quát lớn.

Dương Đình Phong chỉ nhếch miệng cười tà, đưa tay ra hiệu chào Mạch Quai rồi tiếp tục thẳng tiến về phía trước.

Mạch Quai bất giác đưa tay nắm chặt thành quyền, khốn nạn thật, hắn đã căm ghét y như vậy, như thế nào y lại nắm giữ được bí mật của hắn chứ, lần này hắn gặp vận xui thật rồi a.

Không được, hắn phải tìm mọi cách để giữ miệng Dương Đình Phong, y vốn dĩ là học sinh mới vào lớp, mà đã bị hắn khi dễ như vậy, chắc hẳn sẽ tận dụng điểm yếu này của hắn mà trêu chọc hắn mà thôi.

Bất quá vấn đề hiện tại Mạch Quai quan tâm cũng không hẳn là Dương Đình Phong. Bởi lẽ ngày mai sẽ là ngày vui của hắn, đó là đến trường S gặp người hắn thầm thích, Hứa Tinh.

Sáng hôm sau, Mạch Quai có vẻ hớn hở hơn thường ngày, thậm chí một cũng không hề đả động đến Dương Đình Phong, và đương nhiên điều đó không khỏi khiến cho y có chút thắc mắc, bất quá như vậy cũng tốt, đỡ phải gặp phiền phức đi.

Hết hai tiết học đầu, Mạch Quai cùng hai cô bạn thân của hắn, Tiểu Nhàn và Hoành Thư liền đứng dậy thu dọn sách vở.

– Nhanh lên. Còn đến trường S thăm Tiểu Tinh nữa. – Mạch Quai hớn hở nói.

– Woa. Hôm nay cậu bạn của chúng ta phấn khởi quá nhỉ. – Hoành Thư nhếch môi cười trêu chọc.

Dương Đình Phong đương nhiên ngồi đằng sau sẽ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, thì ra đó là lý do hôm nay Mạch Quai lại thay đổi ngoắt 180 độ như vậy, đến trường S gặp người bạn đã từng ngồi chỗ y, và đồng thời đó cũng là người mà hắn thầm thích.

– Phong, nếu giáo viên có hỏi đừng bảo bọn mình trốn tiết nha. – Tiểu Nhàn trước khi đi còn không quên quay lại cầu xin Dương Đình Phong.

Dương Đình Phong không nói gì, đầu vẫn cắm cúi làm bài, lúc sau mới xua tay ý bảo cô cứ đi.

– Cảm ơn cậu. Đi thôi. – Tiểu Nhàn kịch liệt cúi đầu cảm ơn Dương Đình Phong, rồi cùng Mạch Quai rời khỏi lớp.

“Gì chứ? Sao hôm nay lại đột nhiên tốt bụng như vậy a? Có khi nào cậu đang có mưu toán gì không? Hừ! Không quan tâm nữa” Mạch Quai có chút kinh ngạc khi thấy Dương Đình Phong nói giúp bọn hắn, trong đầu không ngừng suy nghĩ có phải hay không y làm vậy đều có mục đích, dù sao hắn cũng không cần biết đó là gì, trước hãy đến thăm Hứa Tinh đã, đã hai tuần kể từ ngày y chuyển trường, hắn nhớ y muốn chết rồi đây.

Dương Đình Phong khẽ liếc mắt nhìn bọn họ rời đi, như thế nào cúp học chỉ vì gặp thiếu niên kia thôi chứ, tên Mạch Quai phải chăng yêu mù quáng rồi, hảo kì lạ đi.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, cả ba người họ đến trường với vẻ mặt vô cùng khác lạ, ai nấy mặt mày cũng u u ám ám tựa như có người sắp chết đến nơi vậy.

Dương Đình Phong khẽ đưa tay đập vai Tiểu Nhàn, cô liền quay xuống với gương mặt mệt mỏi đến kì lạ, y nhướn lông mày nói.

– Hôm qua cô chủ nhiệm biết bọn cậu trốn tiết đấy.

– Hả?…. Cậu tại sao lại nói giúp bọn này chứ? – Tiểu Nhàn ngay lập tức hoảng hốt mà reo lên, sau mới phát hiện bản thân đang trong giờ học, lập tức nhỏ giọng hỏi.

– Tôi không nói. Là cô tự biết. – Dương Đình Phong ngang nhiên trả lời.

– Vậy sao? Haizz, lát nữa phải vào phòng hội đồng rồi, thực phiền phức mà. – Tiểu Nhàn ủy khuất đưa tay đánh vào đầu mình.

Dương Đình Phong khẽ bật cười nhìn Tiểu Nhàn, rồi chậm rãi quay sang phía Mạch Quai, chỉ thấy hắn thờ thẫn mà nhìn chằm chằm vào cuốn sách, đương nhiên y thừa biết hắn không phải là chú ý vào bài học gì, đầu óc hẳn là đang trôi dạt ở xứ sở nào đó đi.

Giờ giải lao, Dương Đình Phong đến phòng vệ sinh rửa mặt, thời điểm y trở về lớp, cư nhiên trước mắt đã nhìn thấy Mạch Quai đang đứng nói chuyện với một nam nhân cao ráo, sơ khai nhìn có vẻ trẻ trung, bất quá nhìn qua y phục anh đang mặc, lập tức phán đoán người kia chắc hẳn đã hơn 30 tuổi.

Không phải bản thân y là muốn nghe lén chuyện riêng tư của người khác, bất quá đây chỉ là vô tình nghe được, không nói đến biểu tình hai người bọn họ ai nấy cũng thập phần nặng nề đi.

– Chú muốn biết lớp của Gia Trình, cháu có biết hắn ta học ở đâu không? – Nam nhân kia vẻ mặt sốt ruột hỏi.

– Nhưng mà… tại sao chú lại tìm hắn? A, chẳng nhẽ chú cũng nghĩ giống cháu, Gia Trình hắn có liên quan đến Tiểu Tinh. – Mạch Quai nói.

– Cháu cũng nghĩ thế? Nếu là như vậy, chú phải nhanh chóng tìm hắn ta.

– Cháu có thể đi cùng được không? – Mạch Quai khẩn trương hỏi.

– Cảm ơn cháu. Nhưng việc này cứ để chú giải quyết, cháu cứ chú tâm vào học hành đi. – Nam nhân kia vỗ vai Mạch Quai cười nhẹ.

– Nhưng mà… cháu rất lo cho cậu ấy. – Mạch Quai ủ rủ cúi đầu nói. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

– Hảo hảo, bất quá hứa với chú, không được nổi nóng mà gây chuyện như trước nữa… đừng quên cháu còn nợ chú một cú đấm đấy?

Dương Đình Phong chỉ nghe sơ qua đã đủ biết rằng có chuyện không hay xảy ra với hai người, chính là bọn họ đang tìm người đang mất tích, nhưng mà kia là ai chứ, tại sao ngay từ đầu không nhờ cảnh sát đến giúp a, hảo kì quái đi.

– Nhưng mà… cháu rất lo cho cậu ấy.

Câu nói của Mạch Quai mãi văng vẳng trong đầu Dương Đình Phong, không lẽ.. người mất tích đó là người mà hắn thầm thích, thiếu niên tên Hứa Tinh đó.

###### 2 ######

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.