[Đam Tứ Tuyệt] Phần 3 Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Kể từ ngày Mạch Quai cùng nam nhân kia rời khỏi, Dương Đình Phong cũng không hề thấy mặt mũi của hắn đến lớp, hai cô bạn thân của hắn cũng vậy, bất quá dù sao kia cũng là truyện riêng tư của người khác, y cũng không cần quan tâm, như vậy sẽ đỡ phải nghe hắn ta lầy nhầy.

1 năm trôi qua, từ lúc Mạch Quai đi học trở lại, lớp bắt đầu có thêm học sinh mới, mà thiếu niên kia không phải ai khác chính là người mà Mạch Quai hắn thầm thích, Hứa Tinh.

Ngày hôm đó……

– Này tên bánh bèo, mau cút ra. – Dương Đình Phong đang mải mê đọc sách, đột nhiên Mạch Quai hùng hổ bước đến, đập vai y ra lệnh.

Dương Đình Phong hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Mạch Quai, phát hiện bên cạnh hắn còn có một nam nhân khác, mà không, phải là một tiểu hài tử mới đúng, thiếu niên kia bên ngoài dáng dấp nhỏ gầy, thực sự chẳng khác gì học sinh tiểu học vậy.

– Có chuyện gì? – Dương Đình Phong lạnh lùng hỏi.

– Tôi bảo cậu cút ra, đi tìm chỗ khác mà ngồi, đây là chỗ của Tiểu Tinh. – Mạch Quai cười khinh bỉ một tiếng, rồi nhấn mạnh từng chữ cho Dương Đình Phong.

– Mạch Quai, mình ngồi chỗ khác cũng được.. dù sao cậu ấy cũng đã vào học lâu rồi. – Thiếu niên bên cạnh tên Hứa Tinh kia đẩy tay Mạch Quai, bộ dạng áy náy nhìn hắn nói.

– Không được. Tên kia, rốt cuộc có lọt tai cậu không? – Mạch Quai một phen túm lấy cổ áo Dương Đình Phong lên, trừng mắt quát.

– Mạch Quai, đừng như vậy. Mình tìm chỗ khác ngồi được rồi, cậu đừng làm lớn chuyện. – Hứa Tinh hốt hoảng vội giữ cánh tay Mạch Quai, khẽ cúi đầu xin lỗi Dương Đình Phong.

– Không cần. – Dương Đình Phong lạnh lùng mở miệng, hung hăng gạt bỏ tay Mạch Quai xuống, tự động thu gom sách vở bỏ vào cặp. Đẩy Mạch Quai ra, y tiến đến chiếc bàn còn trống cạnh cửa sổ, tiếp tục công việc đọc sách dở dang.

– Mạch Quai, cậu ấy nổi giận rồi. – Hứa Tinh lo sợ nhìn hắn.

– Mặc kệ cậu ta. – Mạch Quai lườm mắt nhìn Dương Đình Phong, rồi đẩy Hứa Tinh ngồi xuống ghế.

Tiểu Nhàn và Hoành Thư vừa mới đến lớp, nhìn thấy Hứa Tinh đi học trở lại lập tức mừng rỡ không thôi, liền chạy tới hớn hở nói.

– Tiểu Tinh, cậu chuyển sang đây học luôn sao a?

– Ừm. Ba ba mình cho phép rồi. – Hứa Tinh mỉm cười đối hai cô trả lời.

– Aa…. tốt quá. – Hai người bọn họ vừa nghe liền phấn khích mà reo lên, đưa tay ôm lấy thiếu niên nhỏ gầy.

Đến tiết thể dục, nhân lúc mọi người đang tập luyện ném bóng, Dương Đình Phong chán nản trừng mắt nhìn Mạch Quai cứ kề kề bên Hứa Tinh, y khinh bỉ cười một cái, xoay người bước đến phòng vệ sinh.

Phát hiện Dương Đình Phong rời đi, Hứa Tinh liền hạ mi mắt ủ rũ nhìn y, tâm tình cảm thấy có lỗi với y vô cùng, liền thấp thỏm bước đến chỗ Mạch Quai, nhỏ giọng cầu xin.

– Mạch Quai, cậu nên gặp Phong xem sao, mình thấy cậu ấy vẫn còn giận thì phải.. tất cả là do mình chuyển trường đột ngột có phải không?

– Không phải lỗi của cậu. Tại cậu ta ngoan cố quá thôi. – Mạch Quai thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu Hứa Tinh trấn an.

– Nhưng mà.. cũng nên tới xem cậu ấy thử. Mình không muốn hai người cãi nhau vì mình đâu. – Hứa Tinh tự ti cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

– Hảo a hảo a, xem như cậu lợi hại – Mạch Quai hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ liền chiều theo ý của người kia.

– Cảm ơn cậu.

Mạch Quai thở dài, tầm mắt dừng lại ở thân ảnh cao lớn của Dương Đình Phong đang bước đến phòng vệ sinh, trong đầu tự hỏi thế quái nào hắn lại phải đi xem y như thế nào kia chứ, không phải rất phiền phức sao.

Dương Đình Phong giải quyết nhu cầu xong, đi đến bồn rửa tay rửa mặt, cư nhiên vừa lúc y ngẩng đầu lên, trong gương tầm mắt liền bắt gặp thân ảnh của Mạch Quai đang đứng tựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực đang nhìn chăm chăm vào y.

Dương Đình Phong lạnh lùng không thèm đếm xỉa gì đến Mạch Quai, định bước chân đi ra ngoài, thanh âm bên tai ngay tức khắc vang lên.

– Thái độ gì vậy?

Dương Đình Phong im lặng không nói gì, tiếp tục cắm đầu đi về phía trước, ngay lập tức liền bị Mạch Quai nắm lấy cánh tay y kéo trở về

– Chuyện ban nãy ở lớp, tôi hơi lớn tiếng với cậu. – Hắn miễn cưỡng ho nhẹ vài tiếng, ấp úng nói.

– Làm sao? – Dương Đình Phong lạnh lùng hỏi.

– Xin lỗi.

Dương Đình Phong lập tức kinh ngạc nhìn Mạch Quai, thực không ngờ người như hắn lại có thể thốt ra lời xin lỗi như vậy. Y bất giác cong khóe miệng, cố ý chọc tức Mạch Quai cười tà.

– Cậu mới nói gì? Tôi không nghe rõ.

– Tôi chỉ nói một lần thôi. – Mạch Quai cắn răng nhìn y, chốc lát nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.

– Hắc… vậy mới là cậu chứ. – Dương Đinh Phong nhếch mép cười tà, lập tức lẽo đẽo theo sau hắn

– Tôi không nghe rõ thật mà. Nói lại lần nữa đi.

– Cái tên bánh bèo này. Đồ điên! – Mạch Quai biểu tình đáng sợ nhìn Dương Đình Phong, trong lòng thầm trách bản thân ngay từ đầu hắn không nên nghe lời Hứa Tinh mà đi gặp y mới phải, càng nghĩ càng khiến tâm tình bực bội không thôi.

Nhìn thấy thân ảnh Mạch Quai sợ té đái chạy thoát thân, Dương Đình Phong nhịn không được liền bật cười nhìn hắn, hắn thực ra … cũng đáng yêu đấy chứ, chẳng qua thỉnh thoảng có đôi nét dữ dằn giống đàn bà đi.

Vào tiết học, Mạch Quai không thể tài nào tập trung vào bài học được, cũng không phải vì hắn mãi ngắm nghía Hứa Tinh như trước đây nữa, chính là hai mắt cứ dính lấy bờ lưng rộng lớn của Dương Đình Phong, không hiểu sao cứ như thu hút hắn mãi không rời vậy.

– Mạch Quai….Mạch Quai!

– A?

Nghe đến thanh âm của ai đó gọi tên mình, Mạch Quai lập tức bừng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn sang chỗ Hứa Tinh.

– Thầy đang gọi cậu đó.

– À ừ. – Mạch Quai đỏ mặt đứng phắt dậy, vẻ mặt ngu ngơ nhìn vị thầy giáo đang trừng mắt nhìn hắn.

– Em đứng dậy trả lời câu hỏi cho tôi.

– Dạ, thưa thầy…. – Mạch Quai lúng túng đưa tay gãi gãi đầu, ánh mắt cứ quay sang chỗ Hứa Tinh cầu cứu.

– Đang học mà em cứ thơ thẫn đi đâu vậy hả? Nhớ người yêu à? – Vị thầy giáo nổi trận linh đình mắng Mạch Quai. Cả lớp lập tức cười thút thít đưa mắt nhìn hắn, đương nhiên Dương Đình Phong cũng không ngoại trừ.

– Em xin lỗi. – Hắn cúi đầu nhỏ giọng, cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình quả thực xấu hổ đi.

– Ngồi xuống đi! Lần sau là tôi cho em ra ngoài chạy một vòng sân trường đấy. Hảo, các em tiếp tục bài học.

Mạch Quai ủy khuất ngồi xuống ghế, trừng trừng nhìn vị thầy giáo trước mắt, thực muốn cho ông một cước ra khỏi lớp thật mà.

Đến trưa, học sinh liền đổ nhau đến căng tin của trường ăn cơm. Duy nhất chỉ Hứa Tinh tuyệt không đi theo, bởi y đã có phần ăn riêng của mình, tuy nhiên Mạch Quai có năn nỉ thế nào cũng không chung thủy lắc đầu cự tuyệt. Hắn bất đắc dĩ đem biểu tình ủ rũ bước xuống căn tin.

Cư nhiên thời điểm khi hắn đang chăm chú lựa chọn phần cơm ở quầy thức ăn, một đám học sinh nữ đột nhiên ồ ạt chạy đến bàn ăn số tám, vây quanh một nam nhân nào đó.

– Đúng là đàn bà, cả ngày chỉ biết bám theo trai. – Mạch Quai cười khinh bỉ nói.

– Hình như bọn họ đang vây quanh Dương Đình Phong thì phải… cũng đúng thôi, cậu ấy soái như vậy, cô nào chẳng theo a. – Tiểu Nhàn bĩu môi.

– Hừ! Tôi không hiểu đàn bà các người. Hắn ta có chỗ nào mà thích thú đến thế chứ, suốt ngày cứ tự kỉ ngồi trong lớp đọc ba cái sách pháp luật vớ vẩn, lại còn cứ trưng bộ mặt đơ như khúc gỗ, hảo đáng ghét. – Mạch Quai đảo mắt đối Tiểu Nhàn khinh miệt mở miệng.

– Cậu thì biết cái gì, người ta gọi đó là lạnh lùng đó nha. Cậu ganh tị với người ta thì đừng có lên mặt. – Tiểu Nhàn trề môi giễu cợt Mạch Quai, rồi bưng mâm thức ăn rời đi.

– Cậu.. – Mạch Quai tức giận trừng mắt nhìn bộ dạng ẻo lả của Tiểu Nhàn, bất đắc dĩ cầm mâm thức ăn trên tay đi tìm chỗ ngồi.

Trong suốt bữa ăn, Mạch Quai một bên vừa gậm chiếc đùi gà trong tay một bên vừa hung hăng trừng mắt nhìn sáng phía Dương Đình Phong đang được bao cô gái vây quanh, miệng chất đầy thức ăn mà vừa nhai vừa nói.

– Các người chẳng khác gì mấy con ruồi bâu vào thức ăn đã ôi thiu vậy. Tôi đây cũng đẹp trai đó nha… vừa tốt bụng lại vừa phong độ… chẳng qua lâu lâu hơi nổi nóng vô cớ thôi mà…. nói chung là tốt hơn cậu ta gấp trăm lần đi.

Tự khen mình xong Mạch Quai liền đưa một muỗng cơm to tướng trước mắt cho hết vào mồm.

– Đồ heo mập.

Nghe thấy thanh âm trầm thấp bên tai, Mạch Quai lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt của Dương Đình Phong đang chằm chằm nhìn hắn, ngay lập tức một ngụm cơm rơi xuống từ miệng hắn.

Không nói gì, Mạch Quai liền một phen với tay lấy khăn giấy gần đó, vụng về lau sạch miệng của mình, rồi cầm mâm thức ăn đứng dậy, cười cười với Dương Đình Phong rồi lườm đi định sang chỗ khác.

Thế nhưng chưa đầy một giây, cả thân thể hắn đã bị Dương Đình Phong kéo trở về, trong giây lát hắn đã ổn định ngồi xuống ghế, bất mãn đưa mắt trừng với y.

– Qua đây làm gì? – Mạch Quai không thèm liếc nhìn đến gương mặt Dương Đình Phong, mở miệng hỏi y.

– Tránh ồn ào. – Dương Đình Phong ngang nhiên trả lời, rồi cúi đầu tiếp tục công việc ăn trưa dang dở của mình.

– Ồ.. tôi hiểu rồi, ở bên bọn đàn bà thực không thoái mái chút nào, cho nên cậu cố ý qua đây trêu chọc tôi có phải không? – Mạch Quai hung tợn trừng mắt nói.

– Sao vậy? Không muốn tôi cùng cậu ăn trưa sao? – Dương Đình Phong đưa mắt lên nhìn Mạch Quai, lạnh lùng hỏi.

– Đừng làm tôi nổi giận a.. cậu thừa biết tôi không ưa gì cậu rồi còn hỏi. – Mạch Quai khoanh tay khoanh chân nói.

– Ừ. Mặc kệ cậu. – Dương Đình Phong ừ một tiếng, tiếp tục cắm cúi ăn.

Mạch Quai thực không thể chịu đựng nổi tên bánh bèo này được, thật muốn đem hắn cho cẩu gặm nát chết đi a. Một lát, nhìn thấy hàng tá cô gái bon chen nhau bước đến bàn ăn của hắn, thừa biết là bọn họ muốn bám theo Dương Đình Phong đây, hắn hùng hổ đưa tay chỉ vào họ, giận dữ quát.

– Này này, ai cho các cô chen nhau vào chỗ tôi. Mau biến.

Bọn họ liền ngậm ngùi nuối tiếc, bất đắc dĩ chậm rãi rời khỏi, trước khi đi còn không quên xoay đầu ngắm Dương Đình Phong một cái.

– Hắc… bà chằng cũng ghê ghớm thật. – Dương Đình Phong hơi ngẩng đầu quan sát biểu tình Mạch Quai, nhếch miệng cười tà.

– Cậu mới nói gì đó? – Hắn nổi điên đưa tay vò lấy nắm cơm, có ý định ném vào người Dương Đình Phong.

– Không có gì. – Dương Đình Phong cố gắng nhịn cười, cúi đầu tiếp tục bữa cơm của mình.

Mạch Quai hừ lạnh một tiếng, thản nhiên đưa lấy nắm cơm trên tay cho vào miệng nuốt chửng, cũng không muốn nói gì nhiều, hắn đành im lặng cùng Dương Đình Phong dùng bữa.

###### 3 #####

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.