[Đam Tứ Tuyệt] Phần 3 Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Tiết học đến, cả lớp ổn định về chỗ ngồi, hiệu trưởng Ninh đột nhiên vào lớp, vẻ mặt hớn hở của ông không khỏi khiến cho mọi người vô cùng thắc mắc.

– Thầy có thông báo cho các em, hai tuần nữa trường chúng ta sẽ tổ chức du lịch ở Hawaii, tất cả các học sinh đều được đi.

Nghe được tin vui động trời kia, ngay lập tức cả lớp liền nổi lên một trận hoan hô, ai nấy cũng không ngừng bàn tán sôi nổi.

– Và các em có thể dẫn thêm một người ngoài đi cùng, nhưng phải là bạn thân nhất của mình… với điều kiện là phải dưới độ tuổi đi làm, rõ chưa?

– Dạ vâng.

– Hảo, thầy chỉ nhắc đến đây thôi. Tuần sau nhà trường sẽ nói chi tiết hơn, chào các em. – Nói xong hiệu trưởng Ninh liền xoay người ly khai.

– Woa.. kì nghỉ đi chơi lần này hảo thú vị a. Mong chờ quá đi.

– Phải a, là Hawaii đó. Mình không thể đợi lâu hơn được.

Mạch Quai khẽ đưa mắt quay sang nhìn Hứa Tinh, hôm nay quả thật là tin tốt đi, nếu là như vậy trong chuyến đi du lịch lần này hắn có thể cùng thiếu niên kia cùng một chỗ rồi, hảo chờ mong.

– Mạch Quai này, cậu có định rủ ai đi cùng không a? – Tiểu Nhàn nhắng nhít quay đầu xuống hỏi Mạch Quai.

– Đương nhiên rồi. Là một đàn chị từ Nga về. – Mạch Quai suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới đưa ra quyết định.

– Ồ.

Mạch Quai tủm tỉm cười, biểu tình phấn khích quay sang Hứa Tinh ngắm nghía một hồi lâu, nụ cười hạnh phúc bất giác nở rộ trên gương mặt hắn. Đương nhiên tình cảnh đó lập tức dán lên tầm mắt Dương Đình Phong, y chỉ có thể lườm mắt nhìn Mạch Quai, rồi hừ lạnh một tiếng, xoay người cúi đầu đọc sách.

Tối đến, vẫn như thường ngày, sau khi dùng bữa tối và tắm rửa xong, Dương Đình Phong liền ngồi vào bàn làm bài tập, sau đó sẽ lên mạng tiếp tục đọc sách pháp luật.

Điện thoại chốc lát vang lên, Dương Đình Phong hai mắt vẫn giáng vào màn hình, bàn tay mò mẫm lấy chiếc điện thoại bên cạnh đưa lên tai nghe máy.

– Phong, cha đây. – Đầu dây là phụ thân của y.

– A.. là cha sao? Dạo này cha khỏe không? – Phát hiện phụ thân gọi đến, Dương Đình Phong liền gỡ mắt kiếng xuống, đứng dậy hỏi thăm sức khỏe ông.

– Công việc khá bề bộn nên cha hơi nhức đầu. Còn con?

– Vẫn như mọi ngày. – Dương Đình Phong cười nhẹ trả lời.

– Vậy sao? Bất quá thỉnh thoảng con đừng chú tâm về sự nghiệp nhiều quá, thỉnh thoảng nên thư giãn một chút. – Ông lo lắng khuyên dặn y.

– Hắc… không phải cha cũng vậy sao? – Dương Đình Phong khẽ bật cười, nói.

– Thế thì đừng “học tập” cha nữa. Hảo, cha phải soạn văn thảo đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe, tạm biệt con.

– Cha cũng vậy.

Tắt máy, Dương Đình Phong khẽ đưa tay ngáp dài một hơi, rồi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi sao, không biết giờ này thư viện kia còn mở cửa không a.

Dương Đình Phong bước tới tủ quần áo thay y phục, choàng thêm một chiếc áo len, sau đó liền đóng cửa ly khai.

Dọc theo vỉa hè đi đến thư viện phía trước, Dương Đình Phong khẽ nghiêng đầu quan sát, nguyên lai thư viện đã đóng cửa từ sớm. Y chậm rãi bước đến, chỉ thấy bên trong tối om không một bóng người. Thở dài một hơi, Dương Đình Phong luyến tiếc nhìn cánh cửa, định xoay lưng rời đi.

– Này, tên bánh bèo.

Cái thanh âm này quả thực quá quen thuộc đi, Dương Đình Phong xoay đầu, nhìn thấy thân ảnh lịch bịch của Mạch Quai chạy tới.

– Cậu cũng trả sách sao?

– Không. Tôi định đến đây mượn vài cuốn.

– 10 giờ thư viện đã đóng cửa rồi. Sáng mai cậu hẳn đến đi. – Mạch Quai khó hiểu nhìn Dương Đình Phong, biểu tình rõ nhìn y thập phần kì quái.

– Vậy sao? Thế còn cậu, biết đóng cửa sao còn chạy ra đây. – Dương Đình Phong nhìn chằm chằm vào một đống truyện tranh trên tay Mạch Quai, thắc mắc hỏi hắn.

– À, tôi đến đây để trả sách. – Mạch Quai trả lời xong, bước đến thùng thư ở trước cửa thư viện, bỏ từng cuốn truyện tranh vào.

– Đây là cái gì? – Dương Đình Phong cau mày hỏi hắn.

– A? Cậu từ hành tinh rơi xuống à? Đương nhiên đây là cái thùng thư. – Mạch Quai khinh bỉ nhìn Dương Đình Phong.

– Cái đấy tôi có biết, nhưng tại sao cậu lại bỏ sách vào đây. – Dương Đình Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi hắn.

– Bác Tư dẫn một cái ống từ đây vào trong thư viện, khi tôi bỏ sách vào, nó sẽ theo ống dẫn này tuột vào trong đó. Cái này người ta gọi là TRẢ SÁCH đó hiểu chưa, hừ, đã bánh bèo mà còn đần độn. – Mạch Quai thở mạnh một tiếng, nhấn mạnh từng câu giải thích cho Dương Đình Phong.

Dương Đình Phong liền gật đầu hiểu chuyện, thì ra Đài Loan cũng có cái thú vị của nó a.

Trả sách xong, Mạch Quai liền đưa mắt trừng trừng với Dương Đình Phong, ánh mắt vạn lần chán ghét nhìn y, rốt cuộc mới xoay người ly khai.

Bất quá lúc này bên ngoài đột nhiên đổ mưa, Mạch Quai liền luống cuống chạy đến trước cửa thư viện ban nãy trú ẩn, gương mặt khó coi chửi thầm.

– Mẹ nó, trời lạnh như cóng còn đổ mưa, ông trời không có việc gì làm à?

– Hắc.. bây giờ ai mới là đần độn đây? – Dương Đình Phong nhếch miệng cười tà, khoanh tay nghênh mặt nói.

– Trời nắng mưa thất thường ai mà biết được chứ? – Hắn lại nổi điên vô cớ hướng y quát lớn. ?

– Ừ. Vậy trú mưa vui vẻ a. – Dương Đình Phong khinh bỉ nhìn Mạch Quai, từ trong túi áo lấy ra chiếc áo nhựa (aka áo mưa) mặc vào, rồi nhấc chân bước ra ngoài rời đi.

– À.. có muốn đi cùng tôi không? – Một lát, Dương Đình Phong như sực nhớ điều gì, liền quay lại nhìn Mạch Quai cười khẩy, ngữ điệu mỉa mai.

– Bích cửa. – Mạch Quai tức giận hướng Dương Đình Phong kịch liệt cự tuyệt, rồi quay đầu không thèm đếm xỉa gì đến y.

Y bất đắc dĩ nhún vai, lúc này mới chính thức xoay lưng ly khai.

– Cái tên chết bầm bánh bèo đáng ghét.. bất quá cũng là học chung lớp, nghe tôi nói vậy là đi thật luôn sao. – Một hồi lâu sau đó, Mạch Quai liền ngoảnh mặt tìm kiếm thân ảnh của Dương Đình Phong, bĩu môi chửi thầm y.

– Ách. Hắt xì… – Mạch Quai còn chưa kịp chửi mắng xong, chiếc mũi đột nhiên đột nhiên nổi lên trận ngứa ngáy khó chịu, hắn liền đưa tay che lấy mũi, nhịn không được hắt hơi một cái.

– Thật là xui xẻo quá a.

Mạch Quai cứ thế mà nổi trận linh đình, gương mặt hiện rõ nóng nảy đôi nét đáng yêu của hắn. Đương nhiên tình cảnh kia không khỏi khiến cho Dương Đình Phong cười chảy nước mắt, trong đầu nghĩ muốn trêu ghẹo chọc tức người kia, liền bước đến gần hắn, cố ý mở miệng nói.

– Ban nãy cậu đi theo tôi thì sẽ không đen đủi như vậy rồi. Hối hận chưa?

– Bánh bèo chết tiệt. Cút ngay cho tôi. Cậu quay lại đây để trêu chọc tôi có phải không? Ách….. hắt xì…. – Mạch Quai nổi giận một phen đưa tay đẩy mạnh Dương Đình Phong, bất quá trận ngứa ngáy ở mũi lại dấy lên, một lần nữa cúi đầu hắt hơi một cái.

Dương Đình Phong thở dài trong lòng, y cởi chiếc áo nhựa ra, rồi cởi chiếc áo len bên trong, ôn nhu khoác lên người Mạch Quai.

– Không cần! – Mạch Quai hung hăng đem chiếc áo Dương Đình Phong ném xuống đất quát lớn, rồi đưa tay hít hít mũi của mình.

Dương Đình Phong lạnh lùng nhìn Mạch Quai, rồi chậm rãi cúi xuống lượm chiếc áo len của mình lên.

– Cậu còn không biến, tôi sẽ thiến chết cậu.. ách… hắt xì..

Mạch Quai hắt hơi đến chiếc mũi đỏ ửng, Dương Đình Phong đương nhiên không khỏi phẫn nộ trước thái độ ngoan cố của hắn, y một phen kéo Mạch Quai sát vào ***g ngực mình, nhanh tay mặc áo len vào cho hắn.

– Tôi đã bảo không cần, cậu cút ra cho tôi. – Mạch Quai một bên ra sức giãy dụa, hai tay vô pháp đặt trước ngực Dương Đình Phong, lập tức bị y khống chế lấy.

– Câm miệng. – Dương Đình Phong đương nhiên không thể chịu đựng được những lời chửi mắng của Mạch Quai, mất hết kiên nhẫn, y liền trừng mắt quát.

Mạch Quai cư nhiên bị người nọ quát đến mặt mũi kinh ngạc, nhất thời ngoan ngoãn im lặng, mặc cho hành động lạ lùng của Dương Đình Phong, hắn đưa tay nắm thành quyền, cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn. Đợi Dương Đình Phong hoàn tất công việc, liền hung hăng đẩy y ra, ngoảnh mặt không thèm nhìn y.

Dương Đình Phong trầm ngâm quan sát Mạch Quai, biết hắn là đang tức giận, y chỉ thở dài một tiếng, choàng áo nhựa lên người hắn.

– Cậu cư xử chẳng khác gì trẻ con vậy. Chững chạc tí được không? – Dương Đình Phong đưa tay cốc đầu Mạch Quai một cái, ngữ điệu trêu chọc nói

– Không cần cậu quản.

– Vậy sao? Chứ ban nãy tôi nghe ai đó luyến tiếc khi thấy tôi đi mà a.

– Ai.. ai chứ? Ở đó mà nói càn. Ách.. hắt xì..- Mạch Quai ấp a ấp úng phủ nhận.

– Cậu xem, nhiễm bệnh rồi. Đến, tôi đưa cậu đi mua thuốc.

Chưa chờ Mạch Quai mở miệng trả lời , Dương Đình Phong liền lấy chiếc ô vừa mới mua, mở ra che chắn cho cả hai, ôm lấy vai hắn bước ra ngoài.

– Này bánh bèo. – Mạch Quai lén lút đưa mắt nhìn Dương Đình Phong, sau một hồi mới đột nhiên mở miệng.

– Tôi có tên, không phải bánh bèo.

– Sao cũng được. Cái kia… tại sao cậu biết trời mưa mà mang theo áo nhựa vậy? Chẳng nhẽ ngày nào cậu cầm theo kè kè trong người.

– Tôi theo dõi dự báo thời tiết. Đương nhiên phải mang theo để đề phòng.

– Kì quái. Cậu chẳng khác gì mấy ông già đã có gia đình rồi vậy. Cả ngày toàn xem ba cái gì đâu không?

– Ừ. Muốn nghĩ sao thì nghĩ. – Dương Đình Phong chán nản trả lời.

Đến tiệm thuốc tây, Dương Đình Phong liền chạy vào mua vài viên thuốc cảm, trả tiền xong liền bước ra ngoài đưa cho Mạch Quai, ngang nhiên ra lệnh

– Uống.

– Chậc.. hảo tốt bụng. Cảm ơn lòng tốt của cậu a. – Mạch Quai cười cười nói xỉa Dương Đình Phong, rồi một phen giựt lấy viên thuốc trong tay y, đưa vào miệng nuốt chửng.

Dương Đình Phong thực không thể hiểu nổi tính cánh ngông cuồng của hắn, rốt cuộc y cũng hiểu tại sao lại không có cô gái nào thích hắn là phải rồi đi.

– Trời còn chưa hết mưa nữa sao a? Hộc hộc.. lạnh quá. – Mạch Quai hà hơi vào hai lòng bàn tay của mình, ngẩng đầu nhìn trời không ngừng trách mắng.

Dương Đình Phong bất giác đưa hai mắt quan sát gương mặt của Mạch Quai, phát hiện mái tóc của hắn ướt sủng một mảng, theo bản năng liền vươn tay vén lấy mái tóc hắn trút nước.

Mạch Quai hoàn toàn đơ toàn tập trước hành động kia của Dương Đình Phong, cái tên bánh bèo này… y đang làm cái quái gì vậy a.

Một lát, hắn định quay sang chửi Dương Đình Phong một trận, bất quá đột nhiên bốn mắt chạm vào nhau. Hai người cứ thế nhìn nhau không nói lời nào.

######## 4 ########

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.