CHƯƠNG 37 PN5
Ngoại truyện 5: Mạc Tây thiên
Giữa trưa, mọi người đều đã ngồi xuống xung quanh bàn ăn, trước mặt đặt một bàn thức ăn chay, nhìn qua có vẻ cũng ngon miệng.
Nhưng ta hoàn toàn không hề có ý định động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn tuấn mỹ nam tử ngồi ở đối diện mình, không nói được một lời.
Y đương nhiên cũng không hề khách khí nhìn lại, ánh mắt hung ác.
“Khụ khụ.” Nam nhân mặc tố y ngồi giữa hai chúng ta ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói, “Đồ ăn đã sắp nguội hết rồi, sao còn chưa ăn?”
Nghe vậy, ta cùng Khúc Lâm Uyên lập tức trừng mắt liếc nhìn nhau một cái, đồng thời mở miệng:
“Ai muốn ngồi ăn cơm cùng bàn với thằng cha này!”
“Ai muốn cùng ăn cơm với tên khốn này!”
Ngẩn người, lần thứ hai kêu lên:
“Ngươi làm gì mà nói giống như ta?”
“Ai cho phép ngươi bắt chước ta nói?”
Tiếp tục trừng…
“Các ngươi cho dù muốn cãi nhau, cũng chờ ăn xong rồi muốn nói gì thì nói, được không?” Trường Ly nói rồi khẽ cười khổ, cầm đũa gắp đồ ăn để vào trong bát của Khúc Lâm Uyên.
Ta ở bên lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng có chút chua chát, dường như là ghen tị.
Thế là cầm bát trong tay duỗi về phía trước, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn!”
“A… Được.” Trường Ly khẽ cười một tiếng, cũng gắp đồ ăn bỏ vào bát cho ta.
Thấy thế, Khúc Lâm Uyên lập tức mở to hai mắt nhìn, khẽ cắn môi, hung tợn nói: “Này! Yêu tăng, vì sao ngươi gắp cho ta là rau xanh, còn gắp cho hắn lại là củ cải? Ngươi cố ý đúng không?”
Ta liếc cũng không thèm liếc y một cái, chỉ cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hừ một tiếng nói: “Thích củ cải thì không biết tự mình gắp mà ăn sao? Có tay có chân, việc gì cần phải có người khác hầu hạ mới được? Hầu gia ngươi thật đúng là được nuông chiều từ bé nha!”
“Ngươi…!” Y nghẹn lời, cả khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ lên, lại cố tình không nói ra lời.
Cuối cùng, chỉ đành thất bại đập tay xuống bàn, sau đó liền duỗi tay ra cướp miếng củ cải trong bát ta kia.
Ta tuy không hề có chút hứng thú nào với củ cải, nhưng làm sao có thể cho y thuận lợi? Đương nhiên là nhanh tay lẹ mắt chặn đứng chiếc đũa của y.
Hai đôi đũa trúc cứ như vậy đan vào nhau, túm đến rồi lại kéo đi, cũng không ai chịu nhường ai.
Trường Ly ở bên nhìn, ánh mắt đã sắp trợn trắng rồi, một mặt thở dài một mặt khuyên nhủ: “Chẳng qua là một miếng củ cải thôi, nếu như các ngươi muốn ăn thì trên bàn còn rất nhiều mà, không cần phải đoạt đến đoạt đi như vậy chứ?”
Ta vẫn nhìn chằm chằm vào Khúc Lâm Uyên, nói từng chữ một: “Thà làm ngọc vỡ!”
“Còn hơn ngói lành!” Y cực có ăn ý nói tiếp.
Rồi sau đó… Tiếp tục cướp!
“Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, việc gì phải nghiêm túc như vậy? Các ngươi…” Người nào đó ở bên cạnh còn đang đau khổ khuyên bảo.
Ta cùng Khúc Lâm Uyên đồng thời quay đầu lại, không kiên nhẫn quát lên: “Ngươi câm miệng!”
Lúc đang nói, miếng củ cải bị cướp đến gần như nát bét kia lại bay thẳng ra ngoài, hơn nữa vừa vặn rơi cái bộp vào trong bát của Trường Ly.
Ba người đều sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Khóe miệng Trường Ly run rẩy khe khẽ, dở khóc dở cười hỏi: “Như vậy, rốt cuộc xem như ngọc, hay là ngói?”
Đồ khốn! Phải là ngư ông đắc lợi mới đúng nhỉ?
Ta không hề để ý đến hắn, chỉ tiếp tục bưng bát cơm lên, rầu rĩ không thèm nói nữa.
Khúc Lâm Uyên thì dứt khoát ném đũa đi, đứng bật dậy lớn tiếng nói: “Ta không ngồi ăn cơm cùng bàn với người đáng ghét.”
Dứt lời, đi thẳng ra khỏi nhà ăn không hề quay đầu lại.
Sắc mặt Trường Ly sầm xuống, cũng không để ý đến việc ăn cơm mà vội vàng đuổi theo.
Kết quả là, chỉ còn lại một mình ta ngồi ở đây, phát giận với một bàn củ cải và rau xanh.
Đáng giận, người này người kia, tất cả đều coi như ta không tồn tại!
Trường Ly…
Lúc ta với hắn còn ở cùng nhau, cũng chưa từng thấy hắn dịu dàng như vậy, bây giờ lại mọi cách lấy lòng người nọ. Hừ, quả thật là người cũ không bằng người mới sao?
Đương nhiên, người đáng giận nhất vẫn là Khúc Lâm Uyên kia.
Đầu tiên là Hoàng thượng, sau đó là Trường Ly, hễ là người ta thích ai y cũng đều muốn đoạt. Không phải là khuôn mặt đẹp chút thôi sao, có gì là giỏi chứ? Nghĩ đến năm ấy, lúc y cùng di mẫu vào cung, còn không phải có cái mặt bánh bao sao?
Ngón tay không tự chủ xoa lên má trái, than nhẹ một tiếng.
Dung mạo của ta nếu không bị hủy, chưa chắc đã kém hơn y.
Sau hai canh giờ, Trường Ly mới đi ra nội đường, từ từ ngồi xuống cùng ta chơi cờ giống như mọi khi.
“Sao vậy? Nhanh như vậy đã dỗ xong tình nhân nhỏ của ngươi rồi ư? Ta còn nghĩ là ít nhất phải chờ tới sáng sớm ngày mai ngươi mới có thể bước ra cửa phòng.”
“Lâm Uyên cãi nhau với ngươi lâu như vậy sớm đã mệt mỏi rồi, hơn nữa…” Trường Ly nháy mắt mấy cái, nở một nụ cười vô tội, “Đêm qua y ngủ rất muộn.”
Ta gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tùy ý cầm lên một quân cờ, thờ ờ nói: “Ngay cả loại người xấu tính như này ngươi cũng ăn được, bản lĩnh của ngươi thật sự không nhỏ.”
Hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, lại cố tình thở dài ra tiếng: “Người bị ăn đến tận xương, nói không chừng là ta mới đúng.”
Nhíu mày, cảm giác ghen tuông kia lại đột nhiên ào ra.
“Ngươi rất sủng ái thằng nhóc kia.”
Hắn cũng không phải bác, chỉ khẽ cười, trên khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng.
Hai người im lặng chơi cờ.
Một lúc lâu sau, mới nghe Trường Ly nhẹ nhàng nói: “Ta nghe nói, mấy ngày trước Thụy vương gia bị người vu hãm tội phản quốc thông đồng với địch, thiếu chút nữa bị tống giam. Sau đó thật vất vả mới rửa sạch tội danh, nhưng phủ Thụy vương lại vì một trận lửa lớn mà thành đống tro tàn. Việc này… Chính là do ngươi làm?”
Ta gật gật đầu, chậm rãi nở nụ cười. Nhắc tới việc này, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên rất nhiều.
“Vốn là muốn nhân dịp cơ hội này, dứt khoát diệt trừ đi Thụy vương gia, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là nước cờ của họ Trì kia cao hơn.”
“Như vậy,” Trường Ly ngước mắt liếc nhìn ta một cái, bình tĩnh hỏi lại, “Trì tiên sinh… Đã chết rồi sao?”
“Có lẽ vậy, ta chính mắt nhìn thấy xác chết của hắn. Người nọ lại không giống ngươi, hẳn là không có bản lĩnh chết đi sống lại mới đúng.”
Kỳ thật, lúc trước khi còn ở trong cung, Trường Ly cũng vẫn rất bình thường, ít nhất khi đó hắn không biết yêu thuật gì cả, hơn nữa tính tình cũng không xấu xa đến mức này.
Mãi cho đến sau đó, khi biến cố đột nhiên xảy ra…
Chậc! Bằng vào điểm này, nam nhân họ Trì kia đáng bị thiên đao vạn quả!
Vừa nghĩ như vậy, dường như lại nhớ đến chuyện cũ của rất nhiều năm về trước, mặt trái trở nên vô cùng đau đớn giống như lúc trước.
Hít sâu một hơi, khẽ nhắm mặt lại.
Nếu đại cừu đã báo, vậy thì những hồi ức này có lẽ cũng nên quên đi thôi.
Thế là đột nhiên lại bật cười, khẽ đảo hai tròng mắt, nói: “Khuôn mặt hiện giờ này của ngươi, có vẻ thuận mắt hơn trước kia.”
Tuy rằng không thể so sánh với dung mạo chân chính của hắn, nhưng ít ra vừa trẻ trung lại vừa tuấn tú, làm người ta vừa nhìn đã thích.
Trường Ly gật gật đầu, cười vô cùng dịu dàng.
“Lâm Uyên y… Ưa diện mạo này hơn.”
Lại là Khúc Lâm Uyên! Hắn ít nhắc đến tên này một lần thì sẽ chết à?
Ta nhíu mày, đang định tức giận, lại chợt nhìn thấy một nam tử áo xanh từ ngoài cửa đi đến.
“Thanh Ảnh? Không phải ngươi đang ở ngoài cửa canh gác sao? Vào đây làm cái gì?”
“Chủ thượng!” Y bước nhanh tới trước mặt ta, hạ giọng nói, “Phong công tử đã trở lại rồi, tìm khắp nơi không thấy ngài đâu nên đang rất lo lắng! Chủ thượng có lẽ nên trở về nhanh đi.”
Trong lòng ta hoảng hốt, có chút nhớ nhung người kia nên định ra về.
Nhưng chỉ chớp mắt, lại vừa lúc nhìn thoáng qua tình thế binh bại như núi lở trên bàn cờ, mà Trường Ly ở một bên đang cười khanh khách nhìn ta.
Vì thế lửa giận không nhịn được bốc lên tận đầu, khoát tay áo, nói giọng căm hận: “Đợi ta thắng xú hòa thượng này một ván cờ đã, trở về đi!”
“A?” Thanh Ảnh ngẩn ngơ, bật thốt lên, “Như thế, chỉ sợ chủ thượng ngài cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc hồi phủ.”
Vừa dứt lời, Trường Ly liền quay đầu đi, bật cười ra tiếng.
Tay nắm chặt lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Thật sự là chịu đủ rồi! Cho dù ta quả thật không có bản lĩnh bằng anh bằng em, nhưng cũng không cần phải nói trắng ra như vậy chứ?
“Thanh, Ảnh!” Ta hung hăng nhìn trừng trừng vào người nào đó không biết giữ mồm giữ miệng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Từ giờ trở đi, trừ ngươi ba tháng lương bổng!”
“A? Chủ thượng…” Y lập tức xụ mặt xuống, cực kỳ đáng thương nhìn về phía ta.
“Không phục sao? Vậy thì thêm một điều nữa.” Khóe miệng khẽ kéo sang hai bên, cuối cùng hoàn toàn mất đi lý trí, “Một tháng không cho phép ra khỏi cửa, đương nhiên, cũng đừng nghĩ đến việc được gặp người mà trong lòng ngươi đang nghĩ đến kia!”
“…”