Dẫn Ly Tôn

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38 PN6

Ngoại truyện 6: Minh Tâm thiên (2)

Từ nhỏ đến lớn, thứ ta ghét nhất chính là đọc sách, học bài và học thuộc lòng. Cố tình trước đây lúc đợi xuống tóc tu hành, luôn bị sư phụ bắt học thuộc kinh phật, sau đó hết sức vất vả mới thoát khỏi biển khổ, lại rất không may mắn gặp gỡ tiểu Hoặc nhà ta, kết quả chỉ có thể dưới sự thúc giục của y mà đau khổ đọc tứ thư ngũ kinh.

Cho nên, lúc Hầu gia đưa ra ý kiến muốn đi Giang Nam du sơn ngoạn thủy, ta là người đầu tiên nhảy ra tán thành. Cho dù liên tục bị sư phụ lườm nguýt cũng không thể thay đổi được ước nguyện ban đầu.

Cuối cùng, dưới bản lĩnh quấn người, vừa đấm vừa xoa, nhiều lần kiên trì của Hầu gia, rốt cuộc cũng thành công.

Theo đường thủy đi xuôi xuống phía nam, dọc theo đường đi ngắm nhìn non xanh nước biếc, đẹp đẽ tú lệ, quả thực rất khác với phương bắc.

Chạng vang hôm ấy, ta như bình thường ngồi dựa lên mép thuyền, một mặt thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông, một mặt lên tiếng cảm khái: “Hoàng thượng thật đúng là chi mạnh tay a! Hầu gia chẳng qua chỉ nói một câu muốn đi Giang Nam chơi đùa, liền đưa cho một chiếc thuyền hoa xa hoa như vậy, ngay cả tỳ nữ cùng thị vệ cũng đã chuẩn bị xong hết. Đồn đãi nói Hầu gia rất được Hoàng thượng tin tưởng, quả thực không hề là giả.”

Nam tử tuấn mỹ một thân hoa phục dựa nghiêng người ở trên nhuyễn tháp, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt trong tay, khẽ cười nói: “Tên kia trước đây rất được mọi người yêu thích, cũng không biết vì sao càng lớn thì tính tình lại càng cổ quái. Hỉ nộ vô thường, có một khoảng thời gian, còn luôn bám chặt vào ta không rời.”

Lúc ấy, trong lòng ta đang nhớ tới một người trong nhà… Không, một con yêu, cho nên có hơi không tập trung, nghĩ cũng không nghĩ liền bật thốt lên: “Nói như vậy, Hoàng thượng nhất định rất thích Hầu gia ngài.”

Vừa dứt lời, bỗng cảm giác sống lưng trở nên lạnh buốt.

Quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú đi tới từ phía xa.

Trong tay hắn bưng một đĩa hoa quả, đang cười mà như không cười nhìn ta, trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia bừng lên lục quang trong suốt, làm cho người ta… Sởn gai ốc.

“Sư, sư phụ…” Lòng ta gần như co rút lại, lập tức trở nên nói lắp.

“Minh Tâm à,” nam nhân kia khẽ nhếch môi, miệng cười ôn hòa làm người khác rung động, “Con gần đây dường như rất thích nói nhảm.”

Căn cứ vào kinh nghiệm của ta, sư phụ cười càng đẹp, người bên cạnh hắn lại càng xui xẻo, bởi vậy lập tức lấy tay bịt miệng mình lại không nói bất cứ một câu gì nữa.

Đáng tiếc, tuy Hầu gia ở cùng với sư phụ đã được vài năm, nhưng lại không rõ đạo lý này, vẫn một mình lảm nhảm nói không ngừng: “Thật không? Ta ngược lại cảm thấy Hoàng thượng gần đây ưa cái tên họ Mạc kia hơn. Hai người bọn họ tốt như vậy, hại ta sắp không nhịn được ghen tị. Nói cho cùng, Hoàng thượng khi còn bé thật sự rất đáng yêu, hơn nữa, gần như chính là một tay ta nuôi lớn…”

Mỗi khi Hầu gia nói một câu, sắc mặt của sư phụ lại càng kém đi một phần, đến cuối cùng, gần như đã có thể dùng chữ dữ tợn để hình dung.

Nhưng mà, nếu như người bình thường thấy, đại khái sẽ chỉ cho rằng sư phụ đang mỉm cười nhỉ?

Ta ở bên cạnh nhìn thấy mà hết hồn, thật sự không dám tiếp tục ngồi ở đây nữa, vì thế thừa dịp hai người kia không chú ý, vội vàng lén chuồn về phòng của mình.

Lần này, không biết người gặp họa là ai đây?

Hầu gia, hay là… Đương kim thánh thượng?

Ta nhẹ nhàng thở dài, sau khi lẩm nhẩm vài câu kinh văn cho hai con người đáng thương kia xong, liền trèo lên giường đi ngủ.

Ngủ một mạch đến tận nửa đêm mới tỉnh lại, sau đó lại như mọi ngày sờ soạng đi tới đầu thuyền, một mặt hóng gió một mặt đợi người.

Không lâu sau, chợt nghe trong gió truyền đến một loạt tiếng chuông thanh thúy.

Sau đó, liền nhìn thấy một con bướm màu tím nhạt đang lắc lư bay đến, bay vòng quanh ta hai vòng xong thì lẳng lặng đậu lên đầu ngón tay của ta.

Chớp chớp mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hoặc?”

Đôi cánh của con bướm kia khẽ lay động, bỗng nhiên lại bay ra khỏi ngón tay của ta.

Tiếp theo, một luồng sáng trắng chợt lóe lên, đến khi mở mắt lại thì trước mắt đã xuất hiện một nam tử dung nhan yêu mĩ.

Người nọ mặc một thân trường bào màu tím, mái tóc đen dài thật dài buông xuống đến eo, tai trái đeo một chiếc hoa tai hình bướm, cổ tay phải buộc một chiếc chuông đồng màu tím nhạt, không gió nhưng vẫn vang lên những tiếng leng keng vui tai. Gương mặt của y tinh xảo mê người, đôi mắt trong trẻo bình tĩnh, toàn thân trên dưới toát ra một loại khí chất xinh đẹp cổ quái.

“Tiểu Hoặc!” Ta khẽ gọi một tiếng, bước nhanh về phía trước ôm chặt lấy eo của y.

Hô… Mềm mại êm ái, thật thoải mái!

“Mệt quá…” Tô Hoặc thản nhiên nói một câu, hai tròng mắt khẽ nhắm lại, bộ dáng giống như cực kỳ buồn ngủ.

Ta ngẩn ngơ, vội vàng kéo tay y đi vào trong phòng mình, một mặt lại hỏi: “Hôm nay… SInh ý làm có tốt không?”

Bản thân ta đương nhiên không đến mức yêu tiền như mệnh giống sư phụ, nhưng mà, nếu như không hề quan tâm chỉ để cho một mình tiểu Hoặc nhà ta đi bán hoa, điều này cũng không khỏi có hơi quá đáng.

“Còn không phải vẫn như lúc đầu.” Tô Hoặc hừ nhẹ một tiếng, nói, “Bị một đám nữ nhân kỳ quái vây quanh không tha.”

“Ha ha, điều đó chứng minh mị lực của tiểu Hoặc ngươi rất lớn nha.” Nói xong, nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi.

Y không nói gì, chỉ khom người về phía trước chôn mặt vào cần cổ của ta, sau đó… Hung hăng cắn một cái thật mạnh.

“Ui da! Tiểu Hoặc, là ta không tốt, ta sai lầm rồi! Ngươi đừng làm vậy nữa được không, buồn lắm.”

Nghe vậy y liền ngẩng đầu lên nhìn ta, trong đôi mắt lấp lánh vô số ánh sao.

Vẻ mặt kia, thật sự có thể xưng là yêu mị động lòng người.

Ta há miệng, đang muốn nói chuyện, lại chợt nghe thấy ở một đầu thuyền khác truyền đến một loạt tiếng động.

Xa xa nhìn lại, mơ hồ có thể thấy được hai thân ảnh quen thuộc.

Là Hầu gia cùng… Sư phụ!

Hô nhỏ một tiếng, vội vàng đè đầu của Tô Hoặc thấp xuống, hơn nữa giang hai tay ra ôm chặt lấy y vào trong lòng.

“Khó chịu quá, ngươi đang làm cái gì vậy…” Biểu tình của y vẫn ngơ ngác như cũ, hai tròng mắt muốn mở mà không mở được, giống như muốn ngủ vĩnh viễn không tỉnh dậy.

“Là sư phụ ta đấy!” Vừa nói vừa chột dạ nhìn về phía đầu thuyền, “Nếu để cho hắn phát hiện ra ngươi thì sẽ thảm lắm.”

Tô Hoặc giang tay ôm lấy thắt lưng của ta, cả người gần như đều bám lên người ta, hơi híp mắt lại, hỏi: “Hắn rất lợi hại ư?”

Gật gật đầu, còn hết sức nghiêm túc đáp: “Gần như là trên trời dưới đất không gì không làm được.”

Ta dám thề, những lời này tuyệt đối không hề có một chút khoe khoang nào cả!

Nghe vậy, Tô Hoặc bĩu môi, rầu rĩ nói: “Nếu như ngươi thích, ta cũng có thể làm được.”

Hả…?

Sửng sốt, lập tức không nhịn được bật cười khe khẽ, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của y, ngập tràn trong lòng đều là cảm động.

Trời ạ! Nam nhân này thật sự rất là đáng yêu!

Cho dù bộ dạng của Hầu gia tuấn mỹ đến thế nào, cho dù sư phụ có am hiểu dịch dung thuật đến đâu đi nữa, cũng tuyệt đối không bằng một phần vạn của tiểu Hoặc nhà ta. Ách, tuy rằng dung mạo của y có hơi yêu khí một chút.

Đang nghĩ vậy, tiếng người bên kia lại càng ngày càng to, dường như là đang cãi nhau.

Ngày đó, ánh trăng thật sự rất đẹp.

Cho nên, ta nhìn thấy rất rõ ràng…

Hầu gia bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối, đột nhiên tung một cú đá, mạnh mẽ đá bay sư phụ xuống sông.

Ta trợn trừng mắt, chăm chăm nhìn thẳng về phía trước.

Là giả! Nhất định là mình còn đang nằm mơ!

Cố tình vào lúc này, Tô Hoặc lại dựa đầu dán sát vào bên tai ta, khẽ cười, nói: “Ngươi mới vừa nói cái gì nhỉ? Trên trời dưới đất không gì không làm được?”

“Ách…” Đỏ mặt.

Ta không biết hắn, nam nhân vô dụng kia không phải sư phụ ta!

Nghĩ thì là nghĩ vậy, nhưng vẫn có chút lo lắng. Sư phụ lâu như vậy rồi còn chưa ngoi lên mặt nước, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Đang định đi qua đó nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, lại bị Tô Hoặc quấn chặt lấy không buông.

“Tiểu Hoặc, ngươi thả lỏng tay ra một chút trước đã.”

“Không muốn!” Y nhướn nhướn mày, biểu tình kia nhìn có chút tùy hứng, “Ta mệt rồi, đi ngủ với ta đi.”

“Hả? Nhưng mà sư phụ hắn…”

“Ta mệt rồi…” Y khẽ nhíu mày, cả người đều đổ nhào lên người ta.

Nhìn lên thấy biểu tình ngơ ngác trên mặt Tô Hoặc, ta lập tức lại mềm lòng, vội vàng kéo y đi vào trong phòng rồi cùng y nằm xuống giường.

Còn về sư phụ, thì mặc hắn đi.

Dù sao, ta không biết tên nam nhân yếu đuối kia, thật sự thật sự… Không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.