Từ khi biết quân đội của họ muốn khai chiến với sao Fansa, Gavin cũng đâm ra vội vã cuống cuồng, anh đã từng theo ngài Aldrich xuất chinh ở sao Fansa, dị nhân trên tinh cầu ấy không chỉ có sức chiến đấu siêu quần, ngay cả tố chất thân thể cũng mạnh hơn người chủ tinh rất nhiều.
Đó là chiến dịch hãi hùng nhất mà anh từng tham gia, giờ nhớ lại vẫn thấy tê rần da đầu. Khiến người ta sợ hãi nhất không phải cái chết, mà là biết rõ sẽ chết, nhưng vẫn bị buộc xông lên.
“Đi theo bọn họ.”
Đầu ngón tay Gavin lạnh dần, anh kéo Lộc Minh Trạch đuổi theo bước chân nhóm lính, toan lên phi hành khí. Lộc Minh Trạch kéo Gavin lại: “Nếu Mary không có ở đó thì sao? Không phải chúng ta nên hỏi thăm tung tích của con bé ư, biết đâu chừng không đến sao Fansa đấy.”
Gavin bỗng bật cười: “Không ngờ gặp chuyện cậu còn có thể giữ lại chút lý trí.”
“Nói thừa, nếu tùy tiện đi theo, Mary không ở trên đó, chẳng phải toi công sao? Khi đó ai cứu con bé.”
Gavin nghiêm chỉnh hơn: “Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng quá nhiều người, không có cách nào kiểm tra lần lượt từng người một, hơn nữa đã một nhóm đi rồi, nếu không quyết định, phi hành khí sẽ bay mất đấy.”
Lộc Minh Trạch nghĩ ngợi một chút, khẽ cắn răng gật đầu, cùng lên phi hành khí.
Hai người họ ngồi giữa đám người, lòng Lộc Minh Trạch rối bời, lúc này hắn không chỉ lo lắng cho Mary, mà còn cho Auston nữa. Hắn nhận ra sự bất thường trong lời Gavin, cứ cảm thấy chuyến này Auston không nhất định chỉ để cứu thủ hạ, mà còn để hoàn trả khoản nợ của cha y.
Hầu hết những người có thể làm tổng thống sẽ không để mình chịu thiệt, thời gian sống ở chủ tinh không ngắn, Lộc Minh Trạch hiểu được phần nào tập quán ở đây. Cả tinh cầu này đều tôn sùng vũ lực, có thể thấy từ huy hiệu trường Glasgow, bất kể là cánh ưng tượng trưng cho sức mạnh, hay nanh sói tượng trưng cho sự chinh phục, rõ ràng họ đều có xu thế sử dụng bạo lực để thuần phục đối thủ.
Thật ra, Liên bang Tinh tế là một tổ chức liên bang bành trướng từ chủ tinh, đi đến đâu đánh đến đó, sự bành trướng quân sự ấy tồn tại một thời gian, thế mà lại trở thành truyền thống, không đánh hạ được vài ba tinh cầu nhỏ thì không thể thăng quân hàm.
Song nhân viên quản lý của họ dù gì cũng có hạn, có tinh cầu chinh phục thì chinh phục, nhưng không có tài nguyên gì, sau khi không có người quản lý, liền trở thành thuộc địa nửa phụ thuộc, bên ngoài thì tuyên bố đã vinh dự chiếm giữ.
Chính sao Snow bị “vinh dự” chiếm giữ như thế đấy.
Lý luận hành chính dã man, chỉ là được khoác lớp áo quý tộc văn minh.
Khoang phi hành khí nhỏ hẹp, lại chứa hơn hai mươi tên lính, Lộc Minh Trạch ngồi đối mặt với họ. Hắn híp mắt dựa vào vách khoang, kéo sụp chiếc mũ trên đầu, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ phơi cái cằm trăng trắng ra. Gavin ngồi cạnh Lộc Minh Trạch, trong khoang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ù ù phi hành khí phát ra mỗi lần chấn động nhẹ, không một ai trò chuyện hay tán gẫu. Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, người ta thường vô thức nghĩ ngợi lung tung, Gavin không kiềm được mà mãi nhớ về cuộc tao ngộ ở sao Fansa, cánh tay nổi da gà từng hồi. Anh lén lút liếc nhìn Lộc Minh Trạch, mặt đối phương bị mũ che kín, dường như đang ngủ, anh không khỏi thầm cảm khái một câu — người không biết không sợ.
Những người lính phần lớn được chiêu mộ từ nông thôn, ôm lòng nhiệt thành với chiến hữu và tò mò về nhau, gương mặt lạ lẫm như Lộc Minh Trạch liền nổi bật hẳn. May thay nhiệm vụ lần này tập hợp quân đội từ mỗi trụ sở, dù xuất hiện một hai kẻ lạ hoắc lạ huơ cũng xem như bình thường. Họ rất muốn bắt chuyện, nhưng đáng tiếc Lộc Minh Trạch trông quá lạnh lùng khó gần, đành chuyển tầm mắt sang Gavin cạnh Lộc Minh Trạch.
Song mấy người nọ nhìn chòng chọc Gavin mà không nói lời nào, chỉ độc quan sát anh.
Gavin rất giỏi hòa nhập với các binh sĩ, anh nhướn người từ dưới cùng lên vị trí đầu, hòa mình với mọi người, chẳng hề kiêng kị, cũng hiểu tâm lí các binh sĩ, quan trọng nhất là chính anh cũng cần trò chuyện. Vì vậy thử nhe răng cười với mấy người lính đó.
“Các anh thuộc đội nào? Trước giờ chưa từng gặp.”
Gavin phản xạ có điều kiện đáp: “Trực thuộc tuyến một.”
Đối phương kinh ngạc “Oa” một tiếng: “Các anh là người của hầu tước à, chả trách...” cao ngạo thế.
Lộc Minh Trạch đột nhiên kéo mũ lên một chút, liếc Gavin, người kia sờ mũi rụt đầu về. Lộc Minh Trạch đang nhắc nhở anh ta ngậm miệng lại. Gavin vừa rồi quả thật hơi lỗ mãng, tùy tiện tiết lộ thân phận của mình, rất có thể để lộ kẽ hở khiến đối phương phát hiện, dù sao anh ta đã không còn tại ngũ.
Lộc Minh Trạch thẳng thắn đưa tay ra trước mặt, làm động tác “xin ngừng”: “Xin lỗi.”
Binh sĩ đối diện lập tức cấm khẩu, một lát sau, không biết có ai nghi ngờ mà thì thào một câu: “Quân đội trực thuộc tuyến một không phải đã đi từ hôm qua rồi sao?”
Sau đó, dọc đường đi không còn ai nói chuyện nữa. Đến sao Fansa, Lộc Minh Trạch phát hiện nơi đây lại là một tinh cầu rất xinh đẹp, cỏ xanh như trải thảm, chung quanh là vô vàn thực vật cao lớn vô cùng. Cứ ngỡ lại là một “sao Snow” khác để gỡ gạc, xem ra...nơi này chí ít còn được tư bản quản lý.
Song nghĩ lại, nếu ngay cả thực vật cũng không thể sinh trưởng trên tinh cầu này, người nơi này sẽ không sở hữu vóc người cường tráng thiên phú dị bẩm, tinh cầu thiếu thốn tài nguyên như sao Snow mới có thể sản xuất ra Alpha như mấy con sên, chẳng có tí sức chiến đấu nào.
Nhưng bọn hắn vừa lên phi hành khí liền bị đưa đến tiền tuyến, nơi này không khác mấy so với chiến trường trong ấn tượng của hắn, mưa bom bão đạn triền miên, càng đi về phía trước đất càng khô cằn. Sự khác biệt duy nhất chính là chỗ này rất ít người, hai bên khai chiến bằng phi thuyền và pháo phòng không, đội binh của bọn hắn bị điều tới để tiếp viện.
Khi bọn Lộc Minh Trạch leo xuống, song phương dường như đang đình chiến, hoặc là nói trong trạng thái giằng co, hai người trên phi thuyền đang chửi bới nhau, lại không dám tùy tiện nã pháo vào đối phương, bởi bọn họ còn mở cả loa phóng thanh, ở đây tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Một giọng nói lành lạnh truyền đến từ trên không trung: “Xavier, thằng tiểu nhân hèn hạ nhà mày, cút về nói với lão ăn cướp Adrian kia, mặc kệ chúng mày chạy đến đây bao nhiêu lần đi nữa, Fansa bọn tao sẽ không khuất phục.”
Lộc Minh Trạch thuận thế kéo Gavin nấp vào bụi cây ven đường, hỏi: “Adrian là ai?”
Gavin khá là bất lực: “Cậu rốt cuộc có phải người liên bang không vậy, tên của Tổng thống hiện tại của chúng ta đấy! Adrian Cyprus! Tuy vài tháng nữa sẽ hết nhiệm kì, nhưng tốt xấu gì hiện tại người ta vẫn chưa nghỉ hưu mà...”
Lộc Minh Trạch lúng túng giải thích: “Tôi từ nông thôn xa xôi đến, còn đang ở trạm cứu tế đây, đương nhiên cái gì cũng không hiểu... Nhưng tại sao bọn họ lại chửi tổng thống?” Tên dài như vậy ai nhớ nổi! Xavier trái lại nghe quen quen, không phải sĩ quan chuyên lùng bắt hải tặc vũ trụ sao, sao lại tới nơi này.
Gavin nói: “Cái người chửi bới kia là tướng quân của Fansa, cũng là con út của quốc vương Fansa, vị tướng quân này rất lợi hại, bản thân dũng mãnh thiện chiến, nếu không có anh ta, Fansa đã sớm quy thuận.”
Lộc Minh Trạch ngờ vực liếc anh: “Rốt cuộc anh ở phe nào vậy?”
Gavin cười hì hì, gãi gáy: “Nhưng anh ta lợi hại thật mà.”
Lúc này, trong phi thuyền của bọn họ cũng có người mở miệng: “Tôi chỉ đang truy kích một nhóm hải tặc vũ trụ, vừa hay phát hiện xác phi hành khí có biểu tượng của liên bang chúng tôi tại địa bàn của ngài, hi vọng quý quốc có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.”
Xác...
“Ba xạo.”
Lộc Minh Trạch nghe thế lập tức 囧. Một giọng nói tuyệt đẹp như thế, sao nói chuyện thô thiển vậy? Chờ chút, vừa nãy nói xác phi hành khí là ý gì?
“Hừ, căn bản không có hải tặc vũ trụ nào cả, phi thuyền của chúng mày tùy tiện đáp xuống lãnh thổ nước tao, bị cây ăn thịt vồ trúng nghiền nát, đấy là quỷ xui xẻo đáng thương, không liên quan gì đến đất nước bọn tao cả. Xavier, đừng cho là tao không biết mày có ý định quỷ quái gì, còn dám tiến lên một bước, tao sẽ nã pháo.”
Xavier không biết đang kiêng kỵ điều gì, quả nhiên không cho bất kỳ một chiếc phi thuyền nào tiến lên, hắn còn nói: “Vương tử điện hạ, tôi mong ngài thận trọng cân nhắc, hầu tước Nicolas là giám sát viên của toàn bộ liên bang, nếu như ngài ấy có bất kỳ sơ suất nào, thần dân quý quốc phải gánh chịu tất cả hậu quả.”
Lộc Minh Trạch nghe đến đó, rốt cuộc đã hiểu rõ — phi thuyền của Auston gặp nạn?!
Hắn vô thức muốn bật dậy, bị Gavin giữ vai, đối phương không biết trong lòng hắn nghĩ gì, thấp giọng nói: “Cậu điên rồi à?! Lúc này hãy thành thật đợi ở đây, ra ngoài là bị nã thành bia tập bắn đấy.”
Lộc Minh Trạch nhìn anh, nhất thời không nói gì, Gavin bắt gặp sự lo âu và hoảng hốt dưới đáy mắt hắn, không khỏi an ủi: “Lính xung phong còn chưa ra, Mary sẽ không sao đâu.”
Lộc Minh Trạch không thể thốt ra nỗi lo lắng của chính mình, chậm rãi ngồi trở về bụi cây rậm rạp, lòng đầy hoảng loạn. Trong mắt hắn, Auston luôn là danh từ riêng cho sự thuận buồm xuôi gió, toàn năng, sao đột nhiên y lại gặp nạn?
Không phải hi sinh trong chiến đấu, mà là gặp nạn, mỉa mai làm sao, y đây là chưa xuất sư đã chết ư... Phỉ phui cái mồm! Không đâu, loại người như Alston sao có khả năng chết trong uất ức thế chứ.
Lộc Minh Trạch cảm thấy không thể chờ đợi thêm nữa, hắn nhất định phải làm gì đó. Lộc Minh Trạch nhớ trong đoạn đối thoại của họ có nhắc tới một loại cây ăn thịt, phi thuyền Auston gặp này là vì thứ này, vậy y hẳn phải ở đâu đó gần cây ăn thịt.
Lộc Minh Trạch đứng dậy toan rời đi, chợt do dự, hắn bỗng không biết mình có nên làm như vậy không, Auston lúc này gặp nguy hiểm, chả nhẽ Mary lại không? Mary cũng phải cứu chứ. Hắn đột nhiên rơi vào một nan đề khó giải: nên cứu ai trước?
Gavin đột nhiên xen mồm vào: “Ryan, cậu đừng thất thần nữa, trên chiến trường sao còn mất tập trung.”
Lộc Minh Trạch đột nhiên đưa mắt về phía Gavin, nhìn anh chòng chọc.
Gavin bị hắn nhìn chăm chú mà run như cầy sấy: “Cậu... Cậu làm gì vậy!”
Lộc Minh Trạch trịnh trọng hỏi: “Gavin, tôi có thể tin tưởng anh không?”
Người kia do dự gật đầu.
“Vậy anh tiếp tục tìm kiếm Mary, tìm thấy con bé thì mang về ngay, dù như thế nào đi chăng nữa cũng không được để nó ra chiến trường.”
Gavin gật đầu, anh thấy Lộc Minh Trạch vọt ra ngoài, vội vàng khẽ hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm...tìm một người.”
Chí ít Mary có Gavin cứu, mà Auston, nhất định phải có hắn, vị sĩ quan Xavier kia chưa từng thật lòng cân nhắc đến sự an toàn cá nhân Auston, hắn ta cũng như tổng thống, chỉ xem Auston là một món vũ khí bành trướng xâm lược, mượn cớ cả.
Lộc Minh Trạch thoáng hoài nghi, hắn cảm thấy những người này thậm chí còn chẳng muốn để Auston sống sót quay về.
——————————
Editor: “Em và mẹ anh cùng rơi xuống nước. Hỏi anh sẽ cứu ai?” =))))))))