Gavin bị Lộc Minh Trạch hỏi một câu mà mê man, đối phương thấy thế, lập tức buông anh ra, chạy lướt qua Gavin. Xem ra anh ta cũng không biết.
Gavin phản ứng lại, anh không về phòng ngủ nữa, vội vàng chạy theo Lộc Minh Trạch: “Cậu muốn đi đâu? Mary làm sao vậy? Này, Ryan, nói rõ ràng đi.”
Lộc Minh Trạch thò tay vào túi quần, lấy ra một quả cầu, đó là thứ Steven dùng lúc dẫn bọn họ đi trốn tiết, Lộc Minh Trạch chìa quả cầu ra trước mặt Gavin cho anh xem: “Anh còn mang cái này theo không?”
Gavin nhìn hắn gật gật đầu: “Mang theo mấy viên.”
Hiển nhiên anh ta đã nghĩ ra Lộc Minh Trạch muốn làm gì, nhưng Gavin hơi do dự, ban ngày ban mặt leo tường ra ngoài, bị tóm được là ghi tội trừ điểm ngay.
“Ryan, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Lộc Minh Trạch mặt không biểu cảm nhìn anh, nhét quả cầu kia vào túi áo: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, đến quân doanh của các anh tìm Mary. Đi với tối không, tôi không biết nơi đóng quân của các anh.”
“Đi! Đương nhiên đi!”
Gavin xót xa cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác, anh vợ muốn gặp người yêu mình, bảo mình dẫn đường, anh dám không theo? Trừ phi anh muốn cuộc tình mình “chết yểu”, hơn thế lòng anh kỳ thực cũng rất lo lắng cho Mary...
Lộc Minh Trạch liếc nhìn anh: “Anh không muốn đi thì đừng miễn cưỡng, dẫn tôi đến nơi là được, dù gì con bé là em gái tôi, đâu phải em gái anh.”
Gavin tức giận nói: “Cô ấy là người yêu của tôi!”
“Coi như anh có chút trách nhiệm.”
Lộc Minh Trạch cùng Gavin thậm thà thậm thụt đi đến chân tường rào trường, Lộc Minh Trạch nhìn bức tường cao lớn, hít sâu một hơi. Trong khoảnh khắc ấy, Lộc Minh Trạch nhớ lại lời nhắc nhở của Auston, sau đó vứt quách nó ra sau đầu.
Kệ, an nguy của em gái hắn quan trọng hơn.
Lộc Minh Trạch bóp nát quả cầu, nhảy lên bám vào đầu tường, Gavin vừa trèo vừa vất vả hỏi Lộc Minh Trạch: “Ryan, cậu rốt cuộc biết được tin tức Mary ra chiến trường từ nơi nào? Cô ấy còn không kể với tôi chuyện này.”
Lộc Minh Trạch hừ mũi, nói: “Đương nhiên, nó thân cận với thằng anh trai này hơn hay cái tên nhà ngươi hơn?” Chuyện này đương nhiên là hắn đoán, nhưng việc Auston chinh phạt sao Fansa không thể nói cho Gavin, dù có nói cũng không nên từ miệng hắn, nhỡ đâu bị nhìn ra manh mối gì, cho rằng hắn rất quen thuộc với Auston thì làm sao bây giờ.
Gavin bĩu môi: “Anh hai, anh phải nhận rõ thực tại, người cuối cùng kề bên bầu bạn với Mary chính là tôi, không phải anh, anh đừng mãi coi tôi là người dưng nước lã được không.”
“Đừng có mặt dày như vậy! Ai là anh hai của anh!”
Lộc Minh Trạch lườm như muốn khoét một lỗ trên người anh, nhảy khỏi tường, Gavin nhảy theo, do dự hỏi: “Chuyện này có nên nói cho Steven biết không?”
“Nói cho cậu ta biết làm cái gì?”
“Ba chúng ta vẫn luôn hành động cùng nhau, lần này hai ta giấu cậu ấy đơn độc hành động, tôi lo rằng cậu ấy sẽ trở mặt, với tính cách của cậu ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho chúng ta.” Gavin nhớ tới lúc bị Steven đánh cho bầm dập mặt mũi ở lớp Thẩm Trinh, chỉ bởi vì anh thụi cậu ta một đấm trước, tên quý tộc này lại hẹp hòi ghi thù, thừa cơ đánh trả anh gấp bội.
Lộc Minh Trạch suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Thôi, một quý tộc như cậu ta, lập trường rất gian nan, nếu nói, người ta còn phải suy nghĩ nghĩa khí hay gia tộc quan trọng hơn. Huống chi Mary không có quan hệ gì với cậu ta, không cần vì một người xa lạ mà mạo hiểm.”
Lộc Minh Trạch nói đến đây liếc Gavin một cái, vốn hắn còn chẳng muốn gọi cho Gavin.
“Rồi rồi rồi, không nói thì không nói, lại dông dài lý lẽ.”
Bọn họ chạy tới quân doanh, Gavin đứng xa xa nhìn cổng quân doanh, “Ơ” một tiếng: “Chuyện gì đây?”
Lộc Minh Trạch cau mày nhìn về phía anh: “Làm sao vậy?”
“Phải có người gác chứ, đâu mất rồi?”
Người bình thường không thể tiếp cận trọng địa quân doanh, cho nên cách một khoảng bên ngoài cổng quân doanh có binh lính canh gác, nhưng hôm nay lại không. Nhận ra khác thường, lòng Lộc Minh Trạch nôn nóng hơn. Cho dù không có ai gác, bọn họ cũng không thể dễ dàng tiến vào trụ sở, chỉ có thể quan sát từ bên ngoài. Lộc Minh Trạch leo lên một thân cây, trông thấy từng đội từng đội vận quân phục chạy ra từ cửa sau trụ sở, hắn thiếu điều bẻ gảy cành cây mình đang ôm.
Quả nhiên là có vấn đề, theo Mary từng nói, hằng ngày họ chỉ luyện binh, chạy bộ, ngoại trừ không học văn hóa, về cơ bản nội dung giống hệt trường quân đội, quy mô hoạt động lớn như vậy, nhất định là được điều đi.
Gavin dưới tàng cây gấp gáp đi vòng vòng, ngước đầu hỏi Lộc Minh Trạch: “Thấy Mary không?”
“Ai cũng mặc giống nhau, nhận ra thế quái nào được.”
Lộc Minh Trạch nhảy xuống, giọng điệu đã trở nên hơi nôn nóng: “Nhưng tôi thấy đa số đều từ phía sau chạy tới, phía sau chỗ các anh là gì? Tình huống nào phải đi từ phía sau?”
Gavin nghe thế cũng nghiêm túc lên: “Trong trụ sở có rất nhiều cửa, điều binh từ cửa sau cũng không phải không thể... Ryan! Cậu muốn đi đâu?”
Lộc Minh Trạch lập tức muốn trèo tường: “Đi xem xem! Nói không chừng Mary đang ở trong đó.”
Gavin nhanh chóng chạy tới kéo hắn: “Cậu mặc bộ đồ này đi vào? Ảnh hưởng không tốt, theo tôi, thay bộ khác rồi đi.”
Lúc Gavin ở đây làm sĩ quan tuyển chọn và điều động, cách nơi này không xa có một phòng ký túc xá nhỏ, sau khi anh nghỉ việc, thỉnh thoảng trở về trò chuyện đôi ba câu với người quen, căn phòng đó cũng giao lại cho một cựu binh đã xuất ngũ có điều kiện gia đình không tốt lắm.
Gavin mang Lộc Minh Trạch về gian phòng nhỏ của mình, cựu binh không có đó, anh quen tay lôi ra hai bộ đồng phục từ trong tủ quần áo, hai người thay xong, mới bước ra khỏi phòng.
“Tôi quên mất, nơi này là địa bàn của anh.”
Lộc Minh Trạch cười nói: “Có đường tắt nào không?”
Gavin toét miệng nhe hàm răng trắng sáng cười với hắn: “Theo tôi.”
Có Gavin dẫn đường, bọn họ rất mau đã lẻn vào trong. Vừa vào, cảnh tượng bận rộn liền hiện ra trước mắt, Lộc Minh Trạch chạy ngược dòng người, nhìn chằm chằm từng binh sĩ hòng lùng cho ra Mary. Song bọn họ đều đội mũ, mặt người nào người nấy phơi nắng đen thui, chỉ có thể nhìn thấy sự tháo vát trên đó, đến cùng mặt mũi dáng dấp ra sao, Lộc Minh Trạch căn bản không phân biệt được.
Lộc Minh Trạch đành phải tóm họ lại, nghiêm túc quan sát khuôn mặt đối phương, Gavin thấy thế vội vàng kéo hắn đi: “Cậu làm cái gì vậy! Trông phách lối quá rồi đấy!”
Độ sốt ruột của Lộc Minh Trạch đã sắp thăng cấp đến mức lục thân(1) không nhận, dùng sức cạy tay Gavin ra, đuổi theo một đội binh khác, trông hắn như muốn hỏi đối phương có biết cô gái nào tên là Mary không, và cô rốt cuộc đang ở đâu.
“Ryan!”
Gavin chạy lên níu lấy khuỷu tay, cổ tay Lộc Minh Trạch, nhanh chóng nói rằng: “Tôi biết cậu sốt ruột, tôi cũng sốt ruột, thế nhưng khi người chiến sĩ một ngày nào đó muốn ra chiến trường, cậu không cần sốt sắng như vậy!”
“Anh thì biết cái gì!”
Lộc Minh Trạch giật phắt tay Gavin ra, đôi mắt hừng hực lửa, hắn nhìn Gavin chòng chọc, hạ giọng hỏi: “Anh cũng có em trai, nếu em trai anh ra chiến trường, anh sẽ thế nào, anh không sốt ruột ư?!”
Gavin nhìn hắn thật lâu không lên tiếng, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: “Em trai tôi là Omega...”
Lộc Minh Trạch thở phì phò: “Trong mắt tôi, em trai em gái chính là em trai em gái, không phân Beta hay Omega, tôi lo cho con bé không phải vì giới tính của nó, dù nó có là Alpha, nên lo lắng vẫn sẽ lo lắng. Nếu là anh cũng sẽ lo lắng cho người nhà của mình, đừng có nói nghe dễ xơi thế.”
Giọng Lộc Minh Trạch dần nhuốm lửa giận, hắn cảm thấy trong chuyện của Mary, chẳng có ai đáng tin cả. Gavin và Mary mới bắt đầu yêu nhau, đừng nói tình cảm không sâu, cho dù sâu đậm, nhưng ai có thể nói rõ tương lai sẽ như thế nào. Vị hôn phu trước đây của con bé chẳng phải là cái dạng người đó sao, thời khắc mấu chốt còn để người ta tóm được, không đáng tin!
Về phần Gavin có đáng tin hay không, còn cần quan sát.
Gavin cảm thấy Lộc Minh Trạch lúc này chính là một gã anh trai vô lý, anh đành phải rút lui thỏa hiệp: “Được rồi, trước tiên để tôi đi tìm hiểu một chút, để xem lần này tại sao lại điều binh.”
Lộc Minh Trạch nguýt anh, nếu có thể dùng cách này, sao không sớm đề xuất đi?
Gavin sờ mũi, xuôi theo dòng người, như đang đi tìm người quen. Lộc Minh Trạch tìm một góc vắng mà đứng tựa người, mơ màng nhìn người ta tới lui, hắn không xác định mình có thể đuổi kịp Mary không, dù cho đuổi kịp, với nhiều người như vậy, cũng không biết có thể tìm ra con bé hay không.
Rất nhiều binh sĩ mặc quân phục đang hối hả tập trung, Lộc Minh Trạch đứng một bên ngẩn người cũng khá khiến người ta chú ý, hắn đành phải lủi về phía chân tường, một lát sau, Gavin trở về, đã có chút lo lắng: “Gặp được mấy người quen, trò chuyện đôi câu. Tôi biết bây giờ họ đang đi đâu, mau đi nào.”
Lộc Minh Trạch phát hiện thần sắc anh là lạ, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngày hôm nay có một nhóm người được phái đi sao Fansa, nhưng không hỏi thăm được rốt cuộc có Mary không.”
Trái tim Lộc Minh Trạch nhất thời nguội lạnh hơn nửa, hắn nhớ Auston từng nói, tên thương nhân bị tra ra giữ gia huy quý tộc chính là đến từ sao Fansa, hơn nữa nhìn thái độ Gavin, trong đó rõ ràng có nhiều nguyên nhân mà hắn không biết, nếu không anh ta sẽ không nhắc tới sao Fansa với vẻ mặt này.
“Sao Fansa rốt cuộc làm sao, sao vừa nhắc tới nó, anh lại mang vẻ mặt này?”
Gavin cau mày: “Người trên tinh cầu kia không giống chúng ta, sức chiến đấu của họ cực kì mạnh mẽ. Sau khi Liên bang Tinh tế(2) thành lập, tinh cầu chúng ta đã từng xuất binh chinh phạt sao Fansa, nhưng tổn thất quá nghiêm trọng, chẳng những không có chiếm được sao Fansa, còn khiến nhiều chiến tướng hi sinh. Lúc đó tổng thống ra sức gây chiến, yêu cầu Glasgow sẵn sàng chi binh lính dự bị, thế nhưng tướng quân chủ trương lui chiến, cuối cùng cũng không tiếp tục chinh phạt.”
Lộc Minh Trạch cau chặt mày: “Lúc đó tướng quân là ai?”
“Aldrich.”
“Ai?”
Gavin khó hiểu mà hỏi: “Cậu không biết? Cha của hầu tước Nicolas chính là Aldrich Nicolas, nhưng sau chiến dịch kia ông ấy đã lui về, không còn xuất hiện trong quân sự và các lĩnh vực khác, hoàn toàn thoái ẩn.”
Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi — cha của Auston!
Dựa theo quy củ của nhà họ, công tức Nicolas Aldrich(3) rất có thể từng đến, vậy ông hẳn phải biết tình hình tinh cầu này, tại sao còn muốn đi?
Huống chi, lần này Nicolas cũng không phải đi du ngoạn, y đi chinh phạt! Cha y không thành, liền giao cho y!
————————————
Chú thích:
(1)Lục thân: Bao gồm cha, mẹ, anh, chị, vợ(chồng), con.
(2)Không hiểu sao tác giả lại ghi là “quốc tế” trong khi các chương trước chỉ dùng “tinh tế”, hơn nữa để “liên bang quốc tế” thì nó kì lạ, phi lí quá nên mình mạo muội sửa lại.
(3)Gốc là công tước Nicolas Auston, hổng biết tác giả muốn nói ai.