Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 79: Chương 79: Em nhớ chuyện của tôi quá nhỉ




Trong căn phòng tối mờ, một bàn tay đột nhiên nhô ra khỏi chăn, nó mò mẫm chung quanh, không tìm được đồ, trong chăn liền phát ra tiếng lầm bầm mơ hồ: “Quần tôi đâu?”

Một bàn tay khác vươn ra theo, không giúp nó tìm quần, ngược lại còn nắm lấy nó dùng sức kéo về. Sau đó người ở trong chăn khẽ lật mình, triệt để đè lên chủ nhân của bàn tay kia.

“Mấy giờ rồi?”

“Vẫn chưa tới thời gian tập hợp của các em, ngủ đi.”

“Tôi vẫn nên dậy thôi...”

Đêm này Lộc Minh Trạch ngủ không ngon, chỉ một ly rượu, cơn say đã khiến hắn hơi đau đầu, hắn nhắm mắt lại rên hừ hừ, kẻ đang đè trên người hắn úp mặt lên bả vai, Lộc Minh Trạch đưa tay sờ mó, sờ tới gáy Auston, ngón tay luồn sâu vào tóc đối phương.

Auston từ phía sau lưng đẩy quần áo của hắn tới, da kề da khoan khoái mà thở ra một hơi, tay y nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Lộc Minh Trạch, người kia thở gấp, hô hấp trở nên nặng nề: “Đừng quậy, tôi sẽ đến muộn.”

Auston vùi mặt vào vai hắn thật lâu, sờ soạng khắp người Lộc Minh Trạch, mới nhẹ nhàng dán môi lên bờ vai hắn, y mỉm cười rồi ghé vào lỗ tai hắn hôn: “Tôi có làm gì đâu.”

Lộc Minh Trạch ngẩng đầu, giở góc chăn lên, trông thấy sắc trời tờ mờ, hắn lại nằm xuống giường, nhắm mắt lầm bầm: “Tôi tưởng điều kiện ký túc xá của chúng tôi đã đủ tốt rồi, ai ngờ của giáo chức còn tốt hơn...”

Hắn lầm bầm rồi, chợt quay đầu lại nhìn Auston: “Này, sau này tôi ở lại chỗ này làm giáo viên được không, có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu được không?”

Auston cười, lật người hắn lại, cụng vào trán hắn: “Em không làm giáo viên tôi cũng có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu cho em.”

Lộc Minh Trạch ngờ vực nhìn y, lập tức nheo mắt lại: “Ông đây sẽ không đổi họ.”

“... Em có ý kiến gì với họ của tôi hả.”

Lộc Minh Trạch hừ cười một tiếng bò dậy, nhặt cái quần bị tiện tay ném xuống đất. Auston không nhúc nhích, nằm trên giường nhìn Lộc Minh Trạch, người kia xỏ quần vào, mới nguýt y một cái: “Quá dài.”

“Tên cũng đâu phải để em gọi, mắc gì sợ dài?”

Auston tựa vào đầu giường, mỉm cười nói: “Hơn nữa ý của tôi thật ra là, có thể cho em làm việc trong chính phủ.”

Lộc Minh Trạch nhất thời hứng thú: “Oa! Thật hả?! Cho tôi làm công chức?”

“Cho em làm cảnh vệ.”

Lộc Minh Trạch bĩu môi: “Làm cảnh vệ cho ai cơ?” Tính chất của công chức chính phủ và cảnh vệ có thể không giống nhau, cảnh vệ nghe đã thấy...vừa mệt vừa nguy hiểm.

Auston nhướng mày không nói lời nào, trên mặt viết rành rành “Đương nhiên là tôi“.

Lộc Minh Trạch không kìm được phì cười: “Anh á? Đến mức đó sao...”

Hắn kéo quần lên, khoác áo sơ mi lên người: “Anh có bản lĩnh như vậy, đánh nhau cũng lợi hại, còn dùng tôi làm cảnh vệ cho anh? Đùa.”

Auston nằm ở đó ngắm hắn mặc quần áo, mãi đến khi Lộc Minh Trạch cài xong áo sơ mi mới nói: “So với người bình thường mà nói còn có thể, nhưng là Alpha...”

Thật ra Auston không muốn giải thích vấn đề cơ thể mình cho lắm, sáng sớm nói về đề tài này mất hứng quá, y thở dài: “Là Alpha, không thể chỉ xét về vũ lực, mà còn pheromone. Tôi có huyết thống sói nguyên thủy, huyết thống càng thuần, thì càng dễ bị pheromone ảnh hưởng.”

Lộc Minh Trạch nghe Auston nhắc đến “sói nguyên thủy” và “pheromone”, lực chú ý liền bị hấp dẫn theo, hắn nhìn Auston, vừa cài khuy vừa như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Ý của anh là, nếu anh gặp phải Omega phát tình có thể sẽ phản ứng dữ dội hơn Alpha bình thường á?”

Auston gật đầu: “Pheromone Omega sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của tôi, tôi sẽ thân bất do kỷ làm vài chuyện trái ý muốn. Trước đây tôi từng đề cập với em, pheromone không chỉ có thể làm tín hiệu dụ dỗ đối phương phát tình giao phối, mà còn có thể làm vũ khí.”

Lộc Minh Trạch bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Như Omega ngoài ý muốn lần trước của anh?”

Auston nhìn chằm chằm hắn, Lộc Minh Trạch vội vàng khoát tay: “Tôi không nhắc nữa, anh nói tiếp đi.”

“Nhưng về mặt pheromone em hoàn toàn là bug, em làm cảnh vệ cho tôi là có thể bù đắp nhược điểm duy nhất của tôi. Thêm vào đó, nhiệm vụ của em không chỉ đơn giản là bảo vệ tôi, mà một khi tôi bị tấn công bằng phương diện này, em phải chịu trách nhiệm khống chế tôi.”

Lộc Minh Trạch sửng sốt: “Đối thủ của anh rốt cuộc là ai, đáng để anh tính kế như thế?” Giờ hắn xác nhận, ngay từ lần đầu tiên biết hắn miễn dịch với pheromone Auston đã bắt đầu tính kế, e rằng cho dù hắn không xưng thủ lĩnh trên sao Snow, Auston cũng hạ quyết tâm muốn hợp tác với hắn.

Auston mỉm cười nhìn hắn: “Trước mắt kẻ địch không cần được tôi đề phòng như vậy, nhưng sau này không nhất định không có kẻ như thế, công việc của tôi không phải một hai năm rồi không làm nữa, cần phải mưu tính lâu dài. Cho nên, “nhân tài” như em, tôi nhất định phải thu về bên mình.”

Lộc Minh Trạch bĩu môi: “Nhưng khi anh còn ở nhà tôi, kỳ phát tình của Roy ấy, anh đâu có phản ứng lớn.”

Auston liếc hắn: “Sao em biết tôi không có phản ứng.”

Lộc Minh Trạch hồi tưởng một chút: “Tôi thấy anh đâu giống vẻ có phản ứng, nhưng muốn nói bằng chứng cụ thể, xác thực tôi không có, lúc đó đuổi theo chỉ thấy một đống dấu chân.”

Dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo, từ chân tường kéo dài ra nền tuyết... Xiêu xiêu vẹo vẹo? Trông thì rất bình thường, nhưng có thể khiến cho Auston bước đi xiêu vẹo, đúng là có ảnh hưởng lớn đến y thật.

“Roy cũng từng được cải tạo, nhưng thất bại, pheromone của cậu ấy vốn có ảnh hưởng khá nhỏ tới tôi. Nếu như là pheromone mạnh, kết quả không nhất định là thế, tuy tôi cảm thấy những thứ đó buồn nôn, nhưng phản ứng bản năng lại không mất.”

Auston đột nhiên cười đầy thâm ý: “Cơ mà, em nhớ chuyện của tôi quá nhỉ.”

Lộc Minh Trạch trừng mắt, khoác áo ngoài quân trang, sau đó nghiêm túc cài khuy: “Trí nhớ của tôi tốt không được hả? Ôi... Vốn cho rằng Roy là thanh niên nghiêm túc, không ngờ cậu ta thế mà hùa theo anh gạt tôi, thực sự làm người ta thất vọng quá, hay người nào ở với anh lâu cũng trở nên gian xảo?”

“Tôi nói với cậu ấy rằng nếu làm thế em sẽ chủ động đến đánh nhau với cậu ấy.”

“Cái gì?”

Auston xòe tay ra: “Tôi nói cho cậu ấy biết em sẽ tức giận vì chuyện đó, có thể sẽ đi đánh cậu ấy, cậu ấy liền vui vẻ đồng ý.”

“... Nhưng giờ tôi không đi đánh cậu ta, anh tính sao với người ta đây.”

Auston cười thật đẹp: “Cho nên tôi mới nói “có thể“.”

“...”

Không phải y nói Roy là bạn của y sao, thế mà đi hố người ta, bởi mới có câu, lông dê bị người quen nhổ(1), Auston lại là kẻ thích nhổ lông dê của người quen.

(1)Ý bảo người quen toàn chiếm lợi (ăn hôi) của mình.

Chợt thấy đau lòng cho Roy.

...Thôi, cái kiểu vừa nghe được đánh nhau đã làm chuyện như vậy đáng bị bẫy, tên này là kẻ cuồng chiến đấu à.

Mặc quần áo xong, Lộc Minh Trạch liền rời khỏi ký túc xá giáo chức, trước khi đi Auston đột nhiên gọi hắn lại, hỏi hắn định giải thích thế nào với bạn cùng phòng.

“Thì đi săn người đẹp thôi.”

“Đi nha~” Lộc Minh Trạch níu khung cửa hôn gió Auston, lả lơi đến đỗi khiến người ta muốn kéo hắn về làm một nháy nữa.

Lộc Minh Trạch nhân lúc trời còn chưa sáng trở lại phòng ngủ, Steven nằm úp trên ghế sô pha phòng khách ngủ như lợn chết, còn ngáy khò khò, xem ra là bị Gavin mang về vứt đại lên ghế sô pha, Lộc Minh Trạch vốn muốn đưa cậu ta về phòng, lại phát hiện phòng khóa không vào được, đành kệ xác cậu ta.

Lúc ngang qua phòng Gavin, Lộc Minh Trạch nghe thấy tiếng xột xoạt, hắn tò mò ló vào, phát hiện Gavin đang nằm nhoài trên bàn vò đầu bứt tóc hí hoáy viết gì đó, Lộc Minh Trạch se sẽ tới gần, nhìn xuống qua bả vai anh...

“Thân mến...”

“A!”

Gavin bị giật mình bật thốt, suýt nữa nhảy sổ vào mặt Lộc Minh Trạch, phản ứng đầu tiên của anh chính là chắp tay sau lưng, hoảng hồn lùi về sau vài bước, nhìn Lộc Minh Trạch lắp bắp: “Cậu cậu cậu... Sao cậu lại ở đây! Cậu vào khi nào?!”

Lộc Minh Trạch cười chẳng mang chút ý tốt: “Tôi mới vào thôi, anh đang bận rộn gì đấy? Chẳng có chút cảnh giác nào.”

Gavin ấp a ấp úng, Lộc Minh Trạch nghe thấy tiếng giấy vo giấy từ tay anh, nheo mắt lại: “A...anh đang viết thư tình đúng không?”

Gavin há miệng, mặt đỏ tợn: “Đừng có nói lung tung!”

Lộc Minh Trạch nhíu mày, hất cằm chỉ chỉ tay anh: “Vậy anh cầm gì đấy?.”

Gavin bứt rứt cực kỳ, chẳng còn dáng vẻ xán lạn tự tin thường ngày, Lộc Minh Trạch không ngờ anh là kiểu khi nói chuyện yêu đương liền hóa thành người thanh thuần, cảm thấy thú vị quá xá. Rốt cuộc là loại người nào có thể khiến cho cái tên này biến thành bộ dạng hiện tại.

Gavin do dự rất lâu, như là nghĩ thông suốt điều gì, mới lấy lá thư trong tay ra để lên bàn: “Thôi, chung quy tôi vốn muốn hỏi cậu... Tôi sẽ không viết thư.”

Lộc Minh Trạch nhanh nhảu bâu xem, thấy trên giấy chỉ viết hai dòng, dòng nhứ nhất là thân mến, dòng thứ hai...

“Quả ớt nhỏ?”

Mặt Gavin lại đỏ lên: “Cái này...là, giữa chúng tôi... Hề hề...”

Lộc Minh Trạch cười liếc anh: “Rất có tình thú, nhưng anh viết cả buổi tối chỉ được sáu chữ? Tôi nhớ anh thi viết đạt yêu cầu mà.”

Đống giấy lộn này, và cả vành mắt đen trên gương mặt Gavin, đều chứng minh đối phương rất có thể cả đêm không ngủ, mãi xoắn xuýt về lá thư này.

“Trước kia cũng viết một lá, bản thân tôi không hài lòng.”

Gavin thở dài: “Căn bản không thể hiện được mình tài hoa hơn người.”

Lộc Minh Trạch suýt thì phì cười: “Tài hoa hơn người? Sao anh lại muốn thể hiện tài hoa hơn người.”

“Hỏi thừa! Ai không hi vọng thể hiện mình tài hoa hơn người trước mặt người yêu chứ!”

Lộc Minh Trạch hiểu ra mới gật gù: “Rồi rồi... Anh muốn hỏi tôi cái gì, nói mau đi, tôi không phải kẻ tài hoa hơn người đâu.”

Gavin kéo Lộc Minh Trạch tới cạnh bàn: “Vậy cậu nghĩ cho tôi vài câu người ta thích nghe đi, là...khích lệ người ấy(2).”

Lộc Minh Trạch cắn bút máy hồi tưởng về bộ dạng những Omega từng gặp, nhưng phát hiện Roy và Byron rõ ràng không cùng loại, nếu như tán thưởng vẻ ngoài của Roy, có khi ngày mai lại bị xiên một dao.

“Tính tình của đối phương thế nào? Người ấy thích gì? Trông cái bí danh anh cho người ấy, không phải một Omega tính cách nhu nhược.”

Gavin cười nói: “Người ấy dĩ nhiên không phải Omega, là Beta, người ấy là cấp dưới của tôi, sau đó biết tôi muốn rời quân đội đến Glasgow học tập, liền... Hề hề hề, người ấy rất lợi hại, tôi thấy người ấy tốt hơn Omega nhiều.”

Lộc Minh Trạch bụng nói đó là do anh không tìm được Omega chớ gì, tài nguyên quý giá ấy làm sao rơi xuống tay một tên lính quân đội được. Lộc Minh Trạch nghe về Omega từ rất nhiều nguồn, hắn hiểu ra Omega chính là báu vật trong truyền thuyết, chỉ cần ngủ một lần là nghiện.

Lũ đàn ông thường không quản lí được phần dưới của mình, cho nên nếu như ngủ một lần đã say đắm cơ thể của Omega...dường như cũng là nhân chi thường tình.

...Làm hắn có lúc cũng muốn ngủ chung thử xem.

Lộc Minh Trạch dùng cán bút gãi gãi đỉnh đầu: “À... Được rồi, tôi biết thư tình khoe tài hoa hơn người, đều dùng những thứ đẹp đẽ để ví von với người yêu, thí dụ như đôi mắt như đá quý này, da trắng như tuyết này, rồi ánh mắt của em dịu dàng như làn nước, khiến anh không kìm được mà sa vào trong đấy gì gì đó...”

Lộc Minh Trạch nói mà bỗng nhớ tới đôi mắt xám của Auston, hắn không khỏi rùng mình một cái: “Khụ, nói tiếp, vị Beta của anh dung mạo ra sao?”

“Người ấy...rất đáng yêu.”

Gavin ngước đầu nghĩ ngợi, đột nhiên nở nụ cười, sau đó đẩy Lộc Minh Trạch ra: “Rồi rồi, tôi hiểu rồi, tự tôi viết.”

“...Hiểu thật hả?”

Gavin khoát khoát tay ra phía sau: “Hiểu rồi! Cậu yên tâm đi, tôi chỉ chưa từng viết, chỉ cần chỉ tôi phương hướng chính xác, tôi tự đi là được rồi.”

Lộc Minh Trạch bụng nói hắn đâu có bày phương hướng chính xác. Vốn định ở bên cạnh xem tí, nhưng Gavin sống chết không cho hắn ở lại trong phòng mình, nói hắn cản trở sự phát huy của mình, Lộc Minh Trạch đành rời đi: “Chú ý thời gian, nửa giờ nữa phải tập thể dục buổi sáng.”

Gavin mặt mày hớn hở mà liếc hắn một cái: “Biết rồi. Ngược lại cậu đấy, tối hôm qua trắng đêm không về, đến bây giờ mới trở về.”

Lộc Minh Trạch sờ mũi một cái cười nói: “Săn người đẹp.”

Gavin sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần, không khỏi sâu sắc thở dài, hai thằng bạn cùng phòng đều là kẻ phóng đãng, mỗi anh là một đứa thuần khiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.