Não Lộc Minh Trạch ngừng hoạt động, chết máy tại chỗ không hề phản ứng, hắn bị Auston lôi thẳng ra khỏi quán bar, cũng máy móc đi theo đối phương.
Lộc Minh Trạch không biết đối phương muốn mang hắn đi đâu, theo lý thuyết, đang trong cuộc vui mà chẳng nói chẳng rằng đã bị kéo ra ngoài là chuyện thật mất mặt, ngoài ý muốn, hắn lại không định tránh thoát. Lộc Minh Trạch nhìn bóng lưng người đằng trước, hơi nheo mắt lại, ánh sáng mơ hồ chớp nhoáng trong mắt hắn, hắn hít sâu một hơi, dùng sức nắm chặt tay Auston.
Đến một nơi khá ít người sống, đối phương mới dừng lại. Auston xoay người, mặt không biểu cảm, y nói gì đó, Lộc Minh Trạch nghe không rõ, nhưng nghĩ cũng biết là gì, đơn giản là dăm ba câu đạo lý có vẻ rất đúng đắn để răn dạy mình.
Lộc Minh Trạch nghe chán rồi.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cái miệng đang không ngừng khép mở của Auston, chăm chăm rồi chằm chặp, đoạn vươn hai tay đặt lên mặt y, Auston im bặt đi, Lộc Minh Trạch qua khe hở trông thấy đáy mắt Auston bừng lửa giận, hắn nhếch môi để lộ hàm răng sắc nhọn, cười hung ác.
“Câm miệng.”
Lộc Minh Trạch lạnh lùng nói một câu, vô thức nắm tay y thật chặt, Auston lúc này lại dần dần tắt lửa giận, nghiền ngẫm Lộc Minh Trạch, người kia bị ánh mắt của y chọc giận, cơn thịnh nộ dâng trào, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi ghét nhất khi anh làm ánh mắt như thế.”
Auston vẫn nhìn hắn, Lộc Minh Trạch chậm rãi buông tay, ngón tay sượt qua môi y. Auston biết Lộc Minh Trạch lúc này chỉ là một con ma men, không chịu nói lý, còn rất kích động, y chờ Lộc Minh Trạch phát rồ đủ, đối phương cuối cùng mới an tĩnh lại. Song, không đợi y làm động tác kế tiếp, kẻ mới phát rồ kia lại đột nhiên sấn tới, dùng sức hôn lên môi y.
Auston chưa từng gặp tình huống này, vừa đấm vừa xoa? Nhưng làm thế cũng rõ ràng quá.
Lộc Minh Trạch hiển nhiên không mong được Auston đồng ý, hắn dán vào môi y trăn trở mút mát, lại tập trung như đang lừa mình dối người, đầu lưỡi Lộc Minh Trạch cố chấp len lỏi vào trong miệng Auston, răng môi thô bạo, đôi cánh tay cũng thuận theo, ôm hông y rồi siết chặt.
Người kia cho rằng Lộc Minh Trạch chỉ phát rồ vì rượu một chốc, không ngờ hắn quấn lấy càng hôn càng sâu, không bao lâu Auston bị hôn đến nỗi hơi thở nặng nề, ngoại trừ hôn lại thì biết làm gì nữa.
Hồi lâu sau, Lộc Minh Trạch thở hồng hộc buông môi lưỡi, tay vẫn ôm Auston, người kia bị hắn hôn thở không ra hơi, bàn tay khe khẽ vuốt ve cần cổ Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch dường như hiểu ý của y, nhắm mắt lại hôn lần nữa, lần này hắn hôn rất dịu dàng, không biết đang cảm nhận đối phương, hay đang để y cảm nhận bản thân.
Auston dứt khoát dựa lưng vào thân cây, nhẹ nhàng ôm Lộc Minh Trạch, hơi ngửa đầu về phía sau cho hắn tiện hôn mình. Lộc Minh Trạch dán lên, thân thể kề sát ngực y, đuổi theo đầu lưỡi Auston dây dưa khuấy đảo, liều chết triền miên.
Nụ hôn kết thúc, hai người đã sớm quấn lấy nhau bằng một tư thế khó tả, hận không thể nhập hai thành một. Lộc Minh Trạch chôn mặt bên vai Auston, một đầu gối để giữa hai chân y, hai tay dùng sức ôm y, hô hấp của hai người từ gấp gáp dần dịu lại.
Một lát sau, Lộc Minh Trạch khẽ hỏi: “Anh mới vừa nói cái gì?”
Auston thở dài, kề sát mặt bên tai Lộc Minh Trạch, khẽ cười một tiếng: “Không có gì.”
Y nói rồi thở dài bất đắc dĩ: “Em đấy...”
Lộc Minh Trạch vốn không uống được, lại uống một ly rượu nồng độ không thấp, lúc này cả người choáng váng, hắn gắt gao ôm lấy Auston, vô hai cái lên y: “Anh không nói, thì tôi hỏi anh.”
“Hỏi đi.”
“Tại sao Roy lại xuất hiện trong trường quân đội?”
Auston nghe thế, nắm vai Lộc Minh Trạch đẩy hắn ra, nhìn hắn cười: “Em thấy Roy?”
Lộc Minh Trạch cau mày nói: “Tôi còn thấy cậu ta đi với anh.”
Auston một tay ôm hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lộc Minh Trạch, vuốt một hồi lại không kiềm được mà hôn hắn: “Thật không đấy?”
Mỗi lần uống rượu, hắn sẽ trở nên thẳng thắn một cách bất ngờ, dù sự thẳng thắn này thường biểu hiện bằng bạo lực, nhưng so với thường ngày không hề bạo lực, đã tính là thu hoạch hiếm có.
Lộc Minh Trạch nghiêng đầu tránh y: “Đừng giả ngốc nữa... Rốt cuộc cậu ta đến trường quân đội làm gì?”
Auston nắm cằm Lộc Minh Trạch ép hắn nhìn thẳng vào mình: “Vậy em nói tôi hay trước, tại sao muốn biết mục đích cậu ta đến đây?”
“...”
Lộc Minh Trạch nhìn y, im thin thít, điều muốn nói vẫn chẳng nói nên lời, hắn nắm chặt tay Auston, sau đó yên lặng đến gần, hôn khẽ lên đôi mắt y. Nụ hôn này mềm nhẹ nhẹ tênh như lông vũ, Auston bị hôn mà hơi thở chững lại, Lộc Minh Trạch rũ mắt xuống, siết chặt tay y, Auston tưởng rằng đã đến lúc hắn thổ lộ tiếng lòng với y, lại nghe Lộc Minh Trạch lầm bầm: “Omega... Cho Omega vào trường quân đội là làm trái quy định.”
“...”
Hắn nói xong, chẳng buồn để ý Auston phản ứng thế nào, bản thân lại vô cùng khổ sở kề trán vào ngực Auston, người ỉu xìu, không biết hắn đang hối hận hay đang phiền muộn.
Auston bỗng cảm thấy bất lực quá chừng, đã rất lâu y không gặp người có thể khiến y bất lực, nhưng mỗi lần đối mặt với Lộc Minh Trạch, y đều thấy bất lực. Y dở khóc dở cười nâng mặt Lộc Minh Trạch lên, buộc hắn nhìn thẳng mình. Không thể không nói, đôi lúc có một người yêu thông minh là chuyện vô cùng hạnh phúc, nhất là việc đối phương hiểu rõ lòng người, hiểu hơn cả y, như thế có thể giảm được rất nhiều chuyện.
Auston nhìn chằm chằm hắn, nói: “Vậy tôi hỏi em một lần nữa, em có yêu tôi không?”
Lộc Minh Trạch như lường trước được điều này, không mang vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại như trút được gánh nặng, hắn dời tầm mắt: “Vấn đề này anh đã từng hỏi rồi.”
“Đấy đâu giống, những lời em nói trên giường chẳng bao giờ tin nổi.”
Lộc Minh Trạch nghẹn họng: “Vậy anh còn hỏi...”
Auston cười bất đắc dĩ: “Có đôi lúc tôi cũng sẽ ôm tâm lý may mắn, biết đâu em sẽ đột xuất sinh lòng từ bi nghĩ thông suốt thì sao?”
Lộc Minh Trạch đánh cái ực, lại nghe Auston thì thào vào tai mình: “Nhưng rõ ràng là em bướng bỉnh hơn tưởng tượng của tôi nhiều.”
Lộc Minh Trạch vô thức thụt ra sau, Auston dùng sức kéo hắn vào lòng: “Em có yêu tôi không?”
Lộc Minh Trạch nhìn Auston, sau một hồi lâu mới khẽ gật đầu.
Hắn biết rõ chỗ kỳ quái của mình, Lộc Minh Trạch phát hiện bản thân dường như không thể nào thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ nội tâm, nhất là khi đối mặt với người mình thích, việc đó là một chuyện cực kì đơn giản với người bình thường, nhưng với hắn mà nói thì rất chi là khó.
Có lẽ hắn mãi mãi cũng không học được một số chuyện, chẳng hạn như không đi ngược lại với người yêu, biểu đạt tình cảm của mình... Song, Lộc Minh Trạch từng thoáng nghĩ, nếu Auston hỏi lại câu ấy, hắn sẽ nghiêm túc nói, tôi yêu anh.
Auston thở dài kề mặt mình vào mặt Lộc Minh Trạch, khẽ nói: “Cái gật nhẹ này của của em khiến người ta vui hơn tất cả những lần trước.”
Dẫu chỉ có gật đầu, nhưng với Lộc Minh Trạch mà nói cũng phí sức vô cùng. Hắn được Auston ôm, mặt mày bỗng chốc nóng rực, giờ hắn không cảm thấy phiền muộn, nhưng lại xí hổ đến mức muốn chôn đầu xuống đất.
Lộc Minh Trạch hít thật sâu, khe khẽ hỏi: “Anh còn chưa nói Roy... Cậu ta, tại sao lại đến đây?”
“Tôi tưởng em sẽ trực tiếp hỏi quan hệ giữa tôi và cậu ta là gì.”
Lộc Minh Trạch ngẩn ngơ: “Gì?”
Auston nhìn Lộc Minh Trạch mà không lên tiếng, người kia chậm rãi nhíu mày lại, hắn ngửi được mùi âm mưu.
“Anh và Roy...”
Lộc Minh Trạch đột nhiên trợn mắt lên: “Các người thông đồng với nhau hả?”
Auston không phủ nhận, Lộc Minh Trạch nhìn y chằm chặp, nhận ra trong đôi mắt xám ấy không có đắc ý cũng không có áy náy, tròng mắt của y vẫn trong veo không gợn sóng, như dòng suối trong vắt thấy đáy, chỉ có Lộc Minh Trạch biết, ngụy trang, đây đều là ngụy trang!
“Anh như vậy...”
“Tôi không thể không làm vậy.”
Auston ngắt lời Lộc Minh Trạch, y ôm hắn thật chặt, cánh tay dùng sức khóa Lộc Minh Trạch lại, như sợ hắn sẽ đẩy mình ra. Sắc mặt Lộc Minh Trạch lại ửng đỏ, lần này không phải là do thẹn thùng, mà là phẫn nộ, hắn thấy bản thân bị đùa bỡn, hắn xô Auston ra: “Mẹ kiếp đừng nói nghe xuôi tai vậy! Chẳng lẽ là tôi buộc anh như thế?!”
Auston nắm chặt tay Lộc Minh Trạch, y vô thức liếm đôi môi khô khốc, mắt lập lòe nổi sóng: “Không sai, chính là em buộc tôi.”
“Cái gì?!”
Auston nhíu mày: “Em cứ cò cưa mãi, chưa bao giờ chịu đối mặt trả lời câu hỏi của tôi, ngoại trừ lên giường, giữa chúng ta còn có tiến triển thực sự nào đâu?”
Lộc Minh Trạch há miệng, thế mà không biết làm sao phản bác, hắn cũng đã nói yêu y, nhưng câu nói lơ đãng đến bản thân cũng không biết mấy phần thật giả, Auston đương nhiên càng không xác định.
“Hơn nữa đêm nay, em không chỉ lên có thể giường với tôi, mà còn với người xa lạ, đúng không?”
Hắn luôn thay đổi xoành xoạch, quen thói trốn tránh, lại thêm có mới nới cũ! Nếu như không cần chút thủ ép buộc bách Lộc Minh Trạch nhìn thẳng vào vấn đề tồn tại giữa bọn họ, có lẽ hắn sẽ mãi trốn tránh như vậy.
Auston đâu phải vạn năng, chí ít trong vấn đề tình cảm y không thể hoàn toàn thao túng một người, y cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ, y tưởng đâu bản thân có đủ kiên trì để cẩn thận chứng thực vài chuyện... Song có lẽ, y đã đánh giá cao sự kiên nhẫn của mình.
Auston đôi lúc còn không biết tại sao mình lại thích một người như vậy, rõ ràng khuyết điểm của hắn, mỗi một điểm đều khiến y ghét cay ghét đắng.
“Em có biết thẻ đen của mình liên kết với cả một hệ thống không? Mới khai giảng hai ngày, đã để tôi tự mình đến quán bar bắt người, dư hơi à?
Auston nói mà tự làm mình tức điên, hắn ôm eo Lộc Minh Trạch sờ xuống: “Còn nhớ bản thân đã làm gì không? Nói thật nhé... khoảnh khắc thấy em thế kia...”
Y thì thào mà gằn từng chữ: “Tôi thật sự muốn phế bỏ em.”
Lộc Minh Trạch bị Auston bóp mặt phát tái, tay đối phương vận sức không nhỏ, không chút nhường nhịn, Lộc Minh Trạch cảm thấy câu này không phải đùa.
Lộc Minh Trạch không biết mình nên biện giải thế nào, hắn muốn nói “Không phải tôi, tôi không có”, nhưng sự thật chính là thế, hắn bị Auston bắt tại trận.
“Tôi... Tôi chỉ tới uống rượu.”
“Uống rượu cần phải ôm một người sao?”
“Tôi không ôm cậu ta!”
Lộc Minh Trạch vừa gào lên đã rên khẽ, hắn không thể tin bắt lấy cổ tay Auston, Lộc Minh Trạch không ngờ Auston thân là quý tộc lại giở trò hạ lưu như vậy.
Hắn nhỏ giọng hít hà, cau mày hô: “Con mẹ nó anh... Buông tay ra đã! Đau!”
Auston đột nhiên xoay người, hung hăng đè Lộc Minh Trạch lên thân cây, sau đó thúc mạnh đầu gối tới, ghim chặt hắn ở đó, y nhìn chằm chằm lửa giận trong đôi mắt Lộc Minh Trạch, tay ra sức mò mẫm dưới lớp quần áo của hắn: “Em lúc nào cũng thế, chọc giận tôi có lợi gì cho em?”
“Tức giận hay không kệ anh!”
Lộc Minh Trạch vừa nắm lấy cánh tay Auston, vừa thở hổn hển khe khẽ, nói rằng: “Chung quy, vừa mắt hơn bộ dạng gợi đòn bình thường của anh nhiều.”
Dựa vào đâu gì cũng do y bày mưu tính kế, như muốn nắm giữa tất cả trong tay, hắn không ưa thấy y tinh tướng vậy đó.
Auston tức đến bật cười: “Đây là suy nghĩ chân thật của em đấy à?”
Lộc Minh Trạch rũ mắt, tầm mắt rơi xuống chỗ quần căng phồng của mình, hắn thậm chí có thể thấy thứ dưới lớp vải kia hoạt động có quy luật, Lộc Minh Trạch không muốn nói chuyện, hắn nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào thân cây.
“Trả lời tôi, có đúng không?”
Ngực Lộc Minh Trạch gấp gáp phập phồng, nắm lấy tóc Auston khẽ nói: “Đừng lảm nhảm nữa... Muốn làm thì mau lên.”
Auston đến gần, cắn hầu kết của hắn: “Lần sau để tôi thấy em và người khác nữa...”
“Shhhh!”
Lộc Minh Trạch tóm chặt mái tóc dày của Auston, hắn không la oai oái nữa, cũng lười giải thích, Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, kề vào tai y cọ cọ.
Chí ít giờ khắc này, hắn yêu người nọ.
- ----------------------
Editor: Hồi mới edit, có chương nào đấy tự dưng nổi hứng chèn lời riêng vào, giờ thấy mình dở hơi cám lợn vl.
Edit cấp tốc một chương để khỏi mất nhiệt. Chưa rà lỗi.