[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1402: Chương 1402: Đợi chờ dẫu đau khổ, kết cục vẫn tốt đẹp




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Tinh Vãn hoang mang mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là rừng cây xanh ngắt, cao vút. Bản thân cô đang nằm giữa đống lá rụng nhơ bẩn. Bốn phía lặng ngắt, gió lạnh hiu hiu, chỉ có một cái bóng cao lớn đang bao phủ lấy cô, từ từ tới gần.

“Ai… ai đó?” Trong giọng nói có vẻ bình tĩnh của Tô Tinh Vãn không giấu nổi sự căng thẳng, không biết vì sao, toàn thân cô không còn một chút sức lực nào, đến cả một động tác đơn giản như ngẩng cổ lên cũng không làm được.

Chẳng phải cô đang ở trong phòng tắm cho Bình An cùng với mẹ hay sao?

Mẹ đâu rồi? Bình An đâu?

Ánh mắt của Tô Tinh Vãn bỗng chốc tỉnh táo lại, cô ép bản thân phải bình tĩnh. Bất thình lình, cằm của cô bị nâng lên.

Vong Cửu kề sát bên tai Tô Tinh Vãn, khẽ nói: “Ngoan, Vãn Nhi, mở miệng lớn hơn một chút. Khôi thú đang bị nhốt trong cơ thể của em. Tôi cần phải câu nó ra, trong lúc đó sẽ hơi đau, tôi sẽ đóng cảm giác đau của em lại. Em hãy nhắm mắt, chờ đến khi tôi nói được rồi thì hẵng mở mắt ra, khép miệng lại nhé.”

Nếu là người khác nói những lời này, e rằng Tô Tinh Vãn sẽ chống cự lại với thái độ quyết liệt. Dẫu sao cô đang ở một nơi xa lạ, người trước mặt còn cầm móc sắt chĩa vào cô..

Nhưng khi Tô Tinh Vãn ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người này, không hiểu vì sao một loại trực giác hiện lên rõ ràng trong lòng: cô phải tin tưởng anh ta.

Trực giác ấy mãnh liệt tới mức khiến Tô Tin Vãn không hề sợ hãi cái chết, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cứ để anh ta nâng cằm cô như thế.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Tinh Vãn cảm thấy có hơi buồn ngủ.

Đầu vai bị vỗ mạnh một cái.

“Tỉnh dậy.”

“Tô Tinh Vãn lim dim mở mắt thì nhìn thấy một tay Vong Cửu đang nắm lấy một luồng sương trắng, tay còn lại duỗi về phía cô, kéo cô dậy khỏi đống lá rụng.

Tô Tinh Vãn hơi lảo đảo một cái, sau đó cố giữ thăng bằng đứng thẳng người, tứ chi của cô đều đã có sức lực trở lại, thế nên Vong Cửu thực sự đã bắt được Khôi thú ra khỏi cơ thể của cô rồi ư?

“Suỵt, cổ họng của em bị thương, tạm thời đừng nói gì cả. Tôi đưa em đi tìm Hoắc Tây Châu.” Vong Cửu thấy vẻ tò mò muốn hỏi của Tô Tinh Vãn thì khẽ lắc đầu, tay kéo lấy Tô Tinh Vãn rời khỏi nơi đó.

Vong Cửu tìm thấy đám người Hoắc Tây Châu ở trước cửa mộ Tần Vương, anh đích thân đưa Tô Tinh Vãn tới bên cạnh anh ta.

Phải mất một lúc, Hoắc Tây Châu mới hoàn hồn lại trước việc Tô Tinh Vãn đột nhiên xuất hiện trước mắt. Đáy lòng ngập tràn cảm giác tự trách, anh cẩn trọng kéo Tô Tinh Vãn vào lòng, quan sát một lượt rồi cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em có bị thương không?”

Tô Tinh Vãn không nói được, khẽ chỉ vào mình, rồi lại chỉ về phía Vong Cửu với vẻ như đang cầu cứu.

Hoắc Tây Châu không hiểu được hành động giữa Tô Tinh Vãn với Vong Cửu, vẻ mặt lập tức sa sầm lại, hỏi Vong Cửu: “Tại sao Vãn Vãn lại ở chỗ này?”

Chẳng phải lúc bọn họ rời khỏi An Ngự, Vong Cửu đã tạo một thuật pháp bảo vệ rất mạnh cho Vãn Vãn rồi hay sao?

Bảo hộ kiểu gì để người tới tận nơi tiền tuyến khói lửa bay tán loạn như thế này?

Nếu nói trong lòng không trách móc thì đó là giả. Hiện giờ anh cần lời giải thích của Vong Cửu.

Vong Cửu giải thích ngắn gọn tiền căn hậu quả, lại xách Khôi thú đã bị anh ta bắt ra cho Hoắc Tây Châu xem, “Anh đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn lông xù, trông có vẻ vô hại của nó như kia, thực chất bụng dạ nó rất xấu xa, số người chết trên tay nó nhiều không đếm kể. Vãn Nhi tốt số, Khôi thú cảm thấy em ấy còn có tác dụng, chỉ giữ lấy cơ thể của em ấy, dùng làm nơi cư ngụ tạm thời, không làm gì khác. Tiểu Bình An và Tô phu nhân cũng không sao cả, đều còn đang ở An Ngự. Chỉ có điều…”

Vong Cửu bỗng đổi giọng, khiến Hoắc Tây Châu không khỏi khẽ nhíu mày: “Chỉ có điều cái gì?”

“Thì ban nãy tách họ ra tôi cần dùng vài biện pháp, khiến hiện giờ Vãn Vãn không nói được, thể chất suy yếu. Anh cứ ở đây với cô ấy, đừng vào trong mộ nữa. Các anh phụ trách giải quyết đám người Nhật bên ngoài đi, tôi sẽ đối phó với đám yêu ma quỷ quái bên trong. Nói gì thì đây cũng là địa bàn của tôi, tôi mới ra ngoài bao lâu mà giờ bị đám tôm tép chiếm mất chỗ rồi.”

“... Thế nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, đã bảo là các anh giải quyết đám lau nhau bên ngoài, bên trong thì giao cho tôi rồi mà. Ba ngày sau, nếu tôi không ra, hang động cũng không sập xuống thì anh cho người phá lối ra vào đi, trong khoảng thời gian đó, đừng để cho bất kỳ một vật còn sống nào chạy ra ngoài.”

“Bất kỳ một vật còn sống nào ư? Cũng… bao gồm anh sao?” Đáy lòng của Hoắc Tây Châu bỗng chùng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.