Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đúng thế, nếu tôi ra ngoài thì sẽ ra hiệu cho các anh trước.” Vong Cửu bình tĩnh nói hết, xoay người nhìn sâu vào Tô Tinh Vãn một cái, sau đó nhảy vào trong mộ. Tư thế như một con cú mạnh mẽ, mau chóng biến mất không còn tung tích.
“Không!” Nét mặt Tô Tinh Vãn tràn ngập bi thương, bàn tay nắm chặt lấy tay của Hoắc Tây Châu, không ngừng lắc đầu.
“Vãn Vãn, em đừng xúc động, Vong Cửu sẽ không sao đâu. Chúng ta ở đây đợi anh ta ra ngoài. Lẽ nào em còn không biết bản lĩnh của anh ta hay sao? Anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì cả.” Hoắc Tây Châu bình tĩnh vỗ về Tô Tinh Vãn.
Tô Tinh Vãn khóc, dẫu cho cổ họng đau rát chảy ra máu, cô vẫn khó khăn cất tiếng: “Không, anh không hiểu… ban nãy anh ấy nói với em rằng: đời này anh ấy chỉ có thể bảo vệ em tới lúc này… Tây Châu, có phải anh ấy đang làm chuyện ngốc nghếch gì hay không… Khôi thú mạnh như thế, sao có thể bị anh ấy bắt được dễ dàng như vậy chứ. Em không tin, chắc chắn là anh ấy đã làm gì đó, giấu chúng ta… Chúng ta đi cứu anh ấy có được không?”
“Ý em là…” Hoắc Tây Châu như ngưng thở, đưa ra suy đoán: “Anh ta vốn không có khả năng giết chết Khôi thú, chỉ có thể lựa chọn lẳng lặng ở lại với nó ở trong mộ ư? Vãn Vãn, ý em là như vậy đúng không?”
Tô Tinh Vãn che miệng, nước mắt tuôn rơi càng nhiều.
Nếu như không phải đã biết được kết cục của mình, sao Vong Cửu lại nói những lời không may mắn như vậy với cô chứ.
Hẳn anh ấy đã biết Khôi thú rất khó đối phó, thế nên mới nói lời từ biệt với cô.
Trái tim đau nhói từng cơn, Tô Tinh Vãn tránh thoát khỏi Hoắc Tây Châu, chạy về phía ngôi mộ.
“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang ra từ bên trong hang động.
Hoắc Tây Châu dùng sức kéo Tô Tinh Vãn lại, siết chặt cô trong lòng mình. Anh tức giận nói: “Đừng đi, nghe lời. Lẽ nào em muốn anh ta phân tâm rồi bị thương vì em sao? Vãn Vãn, chúng ta đều không biết tình hình ở bên trong, em xuống đó cũng không giúp được gì, em ở lại đây đợi cùng anh, nếu như trong ba ngày này anh ta vẫn mãi không ra, anh sẽ đích thân dẫn theo người xuống đó tìm anh ta.”
Vong Cửu có tình có nghĩa, Hoắc Tây Châu anh cũng chẳng phải loại hèn hạ, làm những việc dơ bẩn như qua cầu rút ván.
Vốn dĩ đã nói rằng sẽ chiến đấu cùng nhau, thế nên cho dù Tô Tinh Vãn không nói, anh cũng tính sẽ dẫn người đi giúp Vong Cửu sau khi bố trí ổn thỏa cho cô xong.
“Em hãy tin anh, có anh ở đây, sẽ không để anh ta xảy ra chuyện gì đâu.”
Hoắc Tây Châu thề với Tô Tinh Vãn.
“Em…” Tô Tinh Vãn không biết nói gì nữa. Cô không muốn bất trắc gì xảy ra với cả hai người đàn ông này, nhưng không phải đối với cả hai đều là tình yêu.
Đối với Vong Cửu, cô cảm thấy vô cùng áy náy, còn với Hoắc Tây Châu, cô lại muốn dành cả đời bầu bạn bên cạnh.
Bỗng chốc cô không biết mình nên nói gì, làm như thế nào, chỉ có thể lau nước mắt, khẽ mỉm cười với Hoắc Tây Châu.
“Chúng ta… đợi thôi.”
Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của Tô Tinh Vãn.
Bình minh ngày thứ ba, sao mai vừa mọc lên.
Tô Tinh Vãn bỗng nghe thấy một giọng nói đang gọi cô từ sâu trong lòng.
Cô mở mắt ra, Hoắc Tây Châu kề bên, duỗi cánh tay cho cô gối đầu cũng đồng thời mở mắt.
Hoắc Tây Châu hỏi cô, “Em nghe thấy rồi đúng không?”
Tô Tinh Vãn ngẩn ngơ gật đầu, sau đó ánh mắt liền rực sáng, hân hoan nói: “Anh ấy trở về rồi đúng không? Anh cũng nghe thấy rồi?”
Nếu trực giác của một người là ảo giác, vậy hai người cùng nghe thấy tiếng gọi của người kia, phải chăng điều đó chứng minh rằng: Vong Cửu đã giải quyết xong chuyện ở trong mộ, có thể bình yên thoát ra khỏi đó.
Đúng thế, nhất định là vậy.
“Chúng ta tới đón anh ấy ngay thôi, ngay bây giờ!” Tô Tinh Vãn lắc lắc cánh tay của Hoắc Tây Châu, vội vã nói.
Hoắc Tây Châu khẽ cau mày, sau đó vươn tay khẽ nhéo mũi Tô Tinh Vãn, ôn hòa nói: “Anh biết em rất vui, anh cũng rất vui. Nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba mà anh ta nói, anh và người khác đi xem tình hình trước, nếu thực sự là anh ta, anh sẽ đích thân đưa anh ta quay lại. Em ngoan ngoãn đứng đây đợi anh, không được đi tới bên kia.”
“Tây Châu, thực sự là anh ấy mà. Hai chúng ta đều nghe thấy tiếng anh ấy gọi, không phải sao? Anh cho em đi cùng đi, chỉ có nhìn thấy anh ấy thì em mới yên tâm được.”
Giờ phút này, bảo cô yên lặng kiểu gì được đây?
Cô chỉ muốn lao tới trước mặt Vong Cửu, nói với anh rằng: Anh định nói lời không giữ lấy lời ư, đã hứa sẽ bảo vệ cô đến hết đời này rồi, thiếu một ngày cũng không được.
Hoắc Tây Châu bất đắc dĩ vô cùng, anh biết nếu cưỡng chế ngăn cản thì Tô Tinh Vãn sẽ chỉ càng phản kháng mạnh hơn, vậy nên đành khẽ vuốt ve má cô, chăm chú nhìn cô và dặn: “Vậy thì em đi sau anh, nếu thấy tình huống không ổn, thì trong lúc đội ngũ yểm trợ rút lui, em phải chạy đi ngay. Đừng ở lại báo thù vì bất cứ người nào. Đời này anh và anh ta cũng chỉ muốn bảo vệ em bình an, em đừng làm chuyện ngốc nghếch gì cả.”
“... Em sẽ cố, nếu như xảy ra nguy hiểm, em sẽ rời đi trước.” Hàng mi của Tô Tinh Vãn khẽ run run, cố ý né tránh ánh mắt của Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu càng thêm lo lắng, nghiêm mặt nói: “Nếu em không làm được, anh sẽ không dẫn em theo. Em ở yên đây chờ các binh lính truyền tin tới đi.”
Tô Tinh Vãn năn nỉ cả nửa ngày cũng không thể khiến Hoắc Tây Châu mềm lòng, chỉ đành đảo mắt, thỏa hiệp nói: “Được rồi mà, em nghe theo anh, nghe anh còn không được à. Em đồng ý với quyết định của anh, sẽ đi ở sau anh tới gặp anh ấy, nếu xảy ra nguy hiểm, em sẽ lùi lại cùng các anh em của anh trước.”
Bấy giờ Hoắc Tây Châu mới gật đầu đồng ý, dắt Tô Tinh Vãn cùng chạy tới chỗ huyệt mộ Tần Vương.
Tới khi hai người đến nơi mới phát hiện binh lính đều đang vây quanh ngoài mộ, hàng vạn đôi mắt sáng quắc đều nhìn về phía cửa vào của mộ Tần Vương, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Hoắc Tây Châu và Tô Tinh Vãn đến rất đúng lúc.
Cánh cửa huyệt mộ đóng lại đã lâu từ từ mở ra, một bóng người xuất hiện từ trong lớp tro bụi dày đặc.
Người đàn ông bước ra có mái tóc dài, trắng như tuyết, nhưng mặt mày không hề già nua mà vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ anh tuấn có một không hai khi trước. Anh ta khẽ mỉm cười với Hoắc Tây Châu và Tô Tinh Vãn, dáng vẻ mỏi mệt nói: “Đã đợi lâu rồi.”
......
——————
Lời kết:
Giống như dự đoán ban đầu của Tô Tinh Vãn và Hoắc Tây Châu, ngày đó, Vong Cửu bắt được Khôi thú, mặc dù tóm được nó nhưng lại không có cách nào trực tiếp giết chết Khôi thú được. Điều duy nhất anh ta có thể làm là đem Khôi thú trở về trong mộ Tần Vương để luyện hóa.
Thế nhưng để luyện hóa yêu quái trời sinh như Khôi thú thì cần một loại thuốc dẫn làm phụ duy nhất trên thế gian này.
Đó chính là máu tim của chính anh ta.
Lấy máu tim không khó, nhưng lấy xong máu tim còn phải khống chế đao luyện hóa Khôi thú, lại vừa phải đe dọa các yêu quái khác ở trong hang động, khiến cho chúng nó không dám làm xằng làm bậy thì rất khó.
Anh ta tốn mất một ngày xử lý yêu quái trong mộ, lại mất thêm một ngày lấy máu tim của mình luyện hóa Khôi thú. Cho đến khi hết thảy đều đã kết thúc, anh nghỉ ngơi một lúc rồi lập tức ra khỏi mộ.
Chỉ đáng tiếc rằng, bản thể của anh ta có liên hệ mật thiết với cả ngôi mộ này, anh hao tổn mất hơn một nửa máu huyết, mái tóc bạc trắng sau một đêm. Đám tà ma, ác hồn bị anh tạm thời áp chế trong mộ đều ngo ngoe rục rịch, luôn sẵn sàng chuẩn bị thoát khỏi giam cầm.
Vì thế, anh bảo Hoắc Tây Châu chuẩn bị đầy đủ thuốc nổ và bùa chú, sau khi anh ta ra khỏi huyệt mộ sẽ lấp kín cửa vào trong mộ Tần Vương.
————
Năm mươi năm sau, cục diện loạn thế đã kết thúc từ lâu, vạn vật sinh sôi khắp đất đai Trung Nguyên.
Có người dân miền núi vô tình bắt gặp một cảnh tượng ở di chỉ mộ Tần Vương: một người đàn ông vạm vỡ, mái tóc hoa râm dắt tay một bà lão mặc sườn xám tao nhã, trực tiếp đi vào trong mộ Tần Vương đã bị đất đá chôn vùi, biến mất không thấy…