[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 36: Chương 36: Lôi ra ngoài, nhét vào lồng heo ngâm xuống nước (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cha à, tội hôm nay không phải con không muốn mà là không thể nhận! Bởi vì Thiếu tướng đã nói con không được nói dối, nếu không nhà họ Mạnh và nhà họ Cố đều phải chịu tội, cộng thêm bọn họ...” Tay cô chỉ vào Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình ở trên mặt đất, nhắm mắt lại, nói với vẻ tuyệt vọng: “Chuyện hai người họ tằng tịu ở bên trong bị chính Tổng tư lệnh bắt gặp, những lời bọn họ nói mọi người đều nghe thấy hết!”

“Cái gì...Con nói cái gì?” Trong phút chốc, nét mặt Cố Hải Sơn trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.

Hoắc Đình cười khẩy: “Hôm nay nhà họ Cố thật khiến tôi mở rộng tầm mắt, một đứa con gái tốt thông minh thì không cần, lại muốn bảo vệ thứ súc sinh ngay cả chút phép tắc cơ bản cũng không biết. Đứa con gái này nhà họ Cố không cần, nhưng tôi cần!”

Mọi người giật mình, tổng tư lệnh Hoắc nói vậy là có ý gì? Muốn nhận Cố Vãn làm con gái?

Hoắc Đình thấy mọi người nghi ngờ, hiếm khi lên tiếng giải thích: “Tôi chỉ thích con gái! Con gái có suy nghĩ tinh tế, lại thân thiết chẳng giống mấy thằng con này của tôi, từng đứa từng đứa đều không khiến người ta bớt lo! Tiếc là bốn bà vợ trong nhà không ai sinh được cho tôi một mụn con gái. Tôi rất vừa ý cô bé Cố Vãn này, sau này đổi tên gọi là Hoắc Vãn...”

“Tổng tư lệnh!”

“Cha!”

Cố Vãn và Hoắc Tây Châu cùng nhau lên tiếng cắt ngang lời nói của Hoắc Đình.

Cố Vãn quay đầu lại nhìn Hoắc Tây Châu, sau đó nhanh chóng quay đầu nói với Hoắc Đình: “Cố Vãn vô cùng cảm ơn lời khen ngợi và sự yêu thích của Tổng tư lệnh, dù cha mẹ không cần, Cố Vãn cũng không thể bỏ rơi họ. Tình thân máu mủ là thứ chảy trong máu thịt, không thể nào tùy tiện thay đổi hay quên được. Đó là lý do Cố Vãn không có cách nào làm con của Tổng tư lệnh, xin ngài thứ lỗi.”

Những phu nhân và tiểu thư nhà giàu nghe Cố Vãn nói vậy, đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Không ngờ cô cả nhà họ Cố là người tốt như thế, tôi còn tưởng rằng cô ấy là người xấu, hóa ra người không tốt là kẻ khác!”

“Đúng vậy đó, lẽ nào vì con bé mệnh cứng khắc cha khác mẹ, nên bị cha mẹ ruột lạnh nhạt? Chuyện này thật hết sức vô lý, người nhà họ Cố thật nhẫn tâm, có thể đối xử tàn nhẫn với con gái ruột của mình như thế, còn đưa con bé đến nông thôn để nuôi dưỡng.”

“Lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện con gái lớn nhà họ Cố lớn lên ở nông thôn, con gái mình mang thai mười tháng cũng có thể tùy tiện vứt cho người khác nuôi dưỡng, làm cha mẹ kiểu gì thế? Hiếm có cô gái nào còn không quên tình thân máu mủ, một cô gái tốt như tốt như vậy, đừng nói là Tổng tư lệnh mà ngay cả tôi cũng thích.”

“Đúng vậy, dù Cố Vãn sống ở nông thôn đến năm mười tuổi, nhưng một đứa trẻ mười tuổi thì biết gì chứ? Đâu mới thật sự là điều xấu xa? Tôi nghĩ thứ làm cha làm mẹ và cô em gái kia mới là đồ độc ác thực sự. Nhà họ Cố này đáng sợ quá, cha mẹ ruột đối xử không tốt với mình, em gái lại hư hỏng. Trời ạ, sao nhiều năm qua Cố Vãn lại chịu đựng hay thế?”

“Hổ dữ không ăn thịt con. Thậm chí con gái ruột của mình, Cố Hải Sơn và Khương Thư Mỹ còn muốn hãm hại, quả nhiên...Không bằng cầm thú!”

“Nhưng mà cô ấy ngu thật, lại từ chối Tổng tư lệnh! Nếu tôi là cô ấy, bị cha mẹ ruột đâm một dao như vậy, còn lo nghĩ tới tình thân ruột thịt gì nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.