Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Hiểu Nga nhất thời cũng không tìm ra cách nào tốt hơn, đành gật đầu đồng ý: “Đúng. Ông nhà tôi có biết Cố Vãn biết một ít y thuật, sau này có thể chăm sóc người lớn trong nhà, lại cảm thấy nhiều năm như vậy, con bé vẫn luôn chờ Thư Hành nhà chúng tôi trở về, nên mới gật đầu để con bé gả sang đây. Nhưng tôi thật sự không ngờ, con bé lại có lòng dạ độc ác thế này, còn ác độc hại Thư Hành chúng tôi như vậy!”
Tảng băng trong tim của Cố Vãn càng lạnh hơn, nếu Tổng tư lệnh, Hoắc Tây Châu và những người kia không chính tai nghe thấy mấy câu nói kia của Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình, có lẽ họ thật sự nghi ngờ cô. Đáng tiếc, lần này may mắn lại đứng về phía cô.
“Bà Mạnh, tôi biết bà không thích tôi, cảm thấy một bà cô già như tôi không xứng làm con dâu trưởng nhà họ Mạnh, nhưng bà không thể vì chuyện này mà chung tay với mẹ tôi đi bôi nhọ tôi như thế chứ.”
Cố Vãn lắc đầu, đau lòng tột cùng lên tiếng: “Mẹ à, con cũng biết mẹ luôn thiên vị em gái Vũ Đình, không thích con, cho nên mẹ và cha bàn bạc để con định chuyện kết hôn với nhà họ Mạnh, mong con rời khỏi nhà họ Cố. Cho dù đây không phải tâm nguyện thật sự của con, nhưng vì để như ý nguyện của mẹ, con cũng đồng ý lấy chồng, tại sao con đã nhượng bộ đến nước này rồi, mẹ còn hại con như thế? Cố Vũ Đình là con gái của mẹ, Cố Vãn con không phải hay sao? Con không gọi em ấy cướp chồng chưa cưới của mình, là chính miệng em ấy nói thích Mạnh Thư Hành. Hôm nay con xin cha dẫn con tới dự tiệc, vốn cũng muốn thành toàn cho họ, nhưng nay bản thân họ không biết nhịn… làm ra chuyện xấu hổ thế này, liên quan gì tới con chứ. Mẹ không thể vì bảo vệ cho em ấy mà khiến con vạn kiếp bất phục vậy chứ? Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con mà, cho dù mẹ cảm thấy số của con không tốt, sẽ khắc mẹ, nhưng mẹ không thể ép con vào đường cùng như vậy!”
Cố Vãn nói xong, bò dậy khỏi mặt đất, quay người lại đối mặt với Cố Hải Sơn: “Cha, cha biết hôm nay tại sao con lại tới Hoắc phủ mà, cha có thể nói một câu giúp con được không?”
Kiếp trước, Cố Hải Sơn và Khương Thư Mỹ đều không làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ. Kiếp này, cô bằng lòng cho ông ta một cơ hội lần nữa. Cơ hội của Khương Thư Mỹ đã không còn, vậy Cố Hải Sơn sẽ lựa chọn thế nào?
Cố Hải Sơn lại hơi do dự, thầm nghĩ: Nếu hy sinh Cố Vãn có thể bảo vệ Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình, giữ được mối quan hệ giữa hai nhà Cố - Mạnh. Dù sao Cố Hải Sơn và Khương Thư Mỹ cũng không thích Cố Vãn, chi bằng nói rằng mấy năm qua ông ít dạy dỗ nên mới khiến con bé trở nên ác độc như thế...
Ngay sau đó, ông ta nói: “Vãn Nhi à, trước năm mười tuổi con lớn lên ở quê, khó tránh khỏi học được thói quen không tốt của những phụ nữ ở đó. Mấy năm qua, cha và mẹ bận việc làm ăn trong nhà nên lơ là ít quản thúc con, vì thế...Con mau quỳ xuống nhận lỗi với Tổng tư lệnh đi, chấp nhận mọi hình phạt!”
Nước mắt trong mắt Cố Vãn lặng lẽ rơi xuống, nét mặt càng thêm tái nhợt. Cô giật đóa hoa trên đầu xuống, chỉ vào vết thương trên trán mình:
“Thưa cha, sáng nay con mang theo vết thương trở về, cha chưa phân rõ đúng sai đã bắt con quỳ gối nhận lỗi, bây giờ rõ ràng không phải lỗi của con, cha cũng bắt con quỳ xuống nhận tội. Hóa ra trong mắt của cha và mẹ, con không phải là con gái nhà họ Cố mà là kẻ thế thân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.”