Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ừ, chỉ cần anh yêu cầu, nhân lực bên phía tôi cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp với anh.” Trải qua mấy lần trò chuyện, Hoắc Tây Châu đã biết Khôi là sự tồn tại không dễ đối phó. Vong Cửu hiếm khi tỏ ra thận trọng như vậy, nếu chính mình muốn giúp đỡ, vậy thì nhất định phải phối hợp với yêu cầu của anh ta, bố trí một cách chính xác. Như vậy mới có thể tăng cường sự hợp tác, làm ít công to.
“Tôi đã hiểu, anh nói rất đúng. Thời gian không còn nhiều nữa, tôi trở về sắp xếp trước, ngày mai lại bàn tiếp. Khoảng thời gian này, nếu có chuyện gì cần anh giúp đỡ, tôi nhất định sẽ mở miệng, không hề khách sáo với anh đâu.” Vong Cửu nói thẳng ra.
Giữa đồng bọn với nhau, chú ý tới lợi ích đôi bên.
Anh ta sẽ không ngốc đến độ làm ra vẻ, không thèm nhờ vả Hoắc Tây Châu.
Nếu như có Hoắc Tây Châu giúp đỡ, thế lực người Nhật đứng sau Khôi sẽ bị kiềm chế một cách hiệu quả.
Chình mình không cần phân tâm đi đối phó, khiến cho ôm không hết việc.
Hoắc Tây Châu gật đầu, ra hiệu cho Vong Cửu cứ tùy ý rời đi. Sau đó, anh cúi đầu chỉnh sửa bản phác thảo Vong Cửu vừa chọn ra khi nãy, định sắp xếp tỉ mỉ hơn một chút.
Vong Cửu tự mình rời khỏi, lặng lẽ đi ra không hề bị bất cứ người nào chú ý.
Gần hai tiếng sau, Tô Tinh Vãn mới đi lên, nhắc nhở Hoắc Tây Chây có thể kết thúc cuộc họp trước thời gian, nghỉ ngơi sớm một chút.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại mình anh.
Hoắc Tây Châu lúc thì nhíu chặt mày, lát lại giãn ra. Một tay đỡ trán, tay còn lại cầm bút chì vẽ lên bản sơ đồ bố trí phòng ngự trên quyển sổ. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc tập trung của anh, Tô Tinh Vãn cũng đè thấp tiếng thở của mình, gần như không dám cắt ngang.
Mãi đến khi Hoắc Tây Châu tự mình vẽ xong, vừa ngước mắt lên đã trông thấy Tô Tinh Vãn đứng trước cửa. Lúc này, anh mới chủ động kết thúc công việc, vô thức liếc nhìn đồng hồ treo tường ở phía sau cô rồi nhướng mày: “Đã sắp mười giờ rồi cơ à?”
“Đúng vậy, đã muộn như vậy, em nghĩ các anh cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nên tới nhắc nhở, để anh kết thúc sớm một chút, cho họ về nghỉ ngơi. Nhưng mà Cửu công tử đâu rồi? Sao em không thấy anh ấy thế?” Tô Tinh Vãn nhìn khắp phòng một lượt, không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.
Ban nãy khi cô đến đây đã gặp Trương Chuẩn và cậu Lượng trừ mỗi Vong Cửu, người đi đâu rồi?
“... Không cần phải bận tâm đến anh ta, anh ta nhất định không có việc gì.” Hoắc Tây Châu thu bản phác thảo lại, nhét vào trong túi áo, bước tới chỗ Tô Tinh Vãn.
“Bây giờ kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Vốn dĩ chúng ta đang rơi vào thế bị động. Hơn nữa, các anh cũng nói trên đời này còn có tồn tại một quái vật có thể chống lại anh ấy. Tốt nhất lúc nào anh ấy cũng ở bên cạnh các anh, đôi bên có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Tô Tinh Vãn nhíu mày, không giấu nổi lo lắng.
Hai tay Hoắc Tây Châu bắt lấy cánh tay của Tô Tinh Vãn, bĩnh tĩnh nhìn vào mắt cô rồi kiên nhẫn giải thích: “Bản lĩnh của anh ta dư sức để bảo vệ mình. Hơn nữa, anh ta có thể cảm nhận được hơi thở của Khôi. Nếu bản thân thật sự rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chắc chắn sẽ gửi tín hiệu kịp thời cho anh biết.
Nếu anh ta không nói với anh rằng Khôi đã ở gần đây, hơn nữa còn đồng ý ngày mai xuất phát đúng giờ với bọn anh. Điều này chứng tỏ tình trạng hiện tại của anh ta vẫn an toàn. Vãn Vãn, em tỏ ra quan tâm một người đàn ông khác ngay trước mặt chồng mình, sẽ khiến anh ghen đó.”
Tô Tinh Vãn ngước mắt, vừa xấu hổ lại vừa bực lườm Hoắc Tây Châu một cái rồi nói: “Anh... đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn ghen tuông với anh ấy hả? Anh cũng biết mà, em... anh ấy là người rất đặc biệt đối với e,. Em không mong quan hệ giữa hai anh sẽ nảy sinh mâu thuẫn chỉ vì mình.” Nhất là Vong Cửu và Hoắc Tây Châu còn có mối liên hệ bí mật giữa kiếp này và kiếp trước. Sao anh sẽ ấu trĩ đi ghen với Vong Cửu chứ?
“Anh không ghen, chỗ này của em, cả đây, đây nữa đều thuộc về anh.” Trong mắt Hoắc Tây Châu tràn ngập ý cười giơ tay chỉ lên mấy chỗ của Tô Tinh Vãn.
Tô Tinh Vãn đỏ bừng mặt: “Anh...”
“Anh rất hạnh phúc vì có được tất cả của em. Những người đàn ông khác thèm muốn em đến mức nào đi chăng nữa, thì đời này họ cũng không còn cơ hội. Anh chẳng có gì phải ghen tức hay sợ hãi cả. Anh chỉ hy vọng lúc em quan tâm đến người đàn ông khác, thì hãy chăm lo tốt cho bản thân trước đã. Thật ra anh tới tiền tuyến lại không lo mấy, chỉ sợ hội em ở đây không được bảo vệ tốt.” Hoắc Tây Châu buông tay ra, khẽ thở dài.
Tục ngữ có câu cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.