[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1379: Chương 1379: Dốc toàn lực




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh và Vong Cửu đã thực hiện rất nhiều biện pháp bảo vệ như thế. Nếu đến cuối cùng, Vãn Vãn và các con cùng mẹ vợ đều xảy ra chuyện, thì anh không thể tưởng tượng được trạng thái cảm xúc của mình lúc đó.

Xét ở một mức độ lớn mà nói, Tô Tinh Vãn là cả thế giới của anh, là động lực khiến anh kiên trì đến tận bây giờ, vẫn luôn cố gắng muốn khôi phục Trung Nguyên trong cục diện chiến loạn chia cắt này.

Cô là ánh sáng và hơi ấm của anh, là chấp niệm duy nhất trong lòng anh.

Cho dù phải đánh đổi bằng đế vị, anh cũng sẽ không chắp tay nhường cô ra.

Huống chi đế vị trong thiên hạ này, vốn chính là thứ nhấc chân là có thể lấy được. Vì vậy cả thế giới này không quan trọng bằng Tô Tinh Vãn và con trai trong lòng anh.

“Tây Châu, anh lo lắng cho em thì em cũng giống vậy.” Tô Tinh Vãn vùi đầu trước ngực Hoắc Tây Châu, yên lặng lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của anh.

‘Thình thịch... thình thịch... thình thịch...’

Nhịp tim của anh trầm ổn và mạnh mẽ như vậy, khiến trái tim của Tô Tinh Vãn cũng bĩnh tĩnh lại.

Lúc Hoắc Tây Châu đưa tay vuốt ve gáy cô, cô thản nhiên mở miệng: “Bây giờ hoàn toàn không phải là lúc nói chuyện yêu đương. Vì vậy, anh cần phải cố gắng, bình an trở về sớm một chút, gánh vác trách nhiệm bảo vệ ba người chúng em. Mà không phải để người khác thay anh trông chừng chúng em. Trước khi anh trở lại, chúng em sẽ hết sức nỗ lực, phối hợp với người bảo vệ mình, cùng đảm bảo sự an toàn của bản thân, không để anh nơi tiền tuyến phải phân tâm.”

Bàn tay Hoắc Tây Châu khựng lại một chút.

Tô Tinh Vãn lại lên tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Thật sự không được, chỗ em còn có quân đội của nhà họ Tô do ba em cử tới canh giữ. Ai dám chọc em, thì phải tự lượng sức mình trước đã.

Cô chính là người phụ nữ được cả hai nhà họ Tô và họ Hoắc bảo vệ. Kẻ nào động đến cô chính là trực tiếp tuyên chiến với hai gia đình này.

Người Nhật hay đám gia tộc luôn ngấp nghé quyền thế của nhà họ Tô và họ Hoắc cũng thế. Tất cả mọi người trước khi xuống tay với cô, lập tức sẽ phải đối mặt với pháo đạn của hai nhà này.

Cho nên, cô không sợ!

“Ừ, vâng vâng vâng, Vãn Vãn của chúng ta rất an toàn, là người có chỗ dựa vững chắc.” Hoắc Tây Châu buồn cười véo mũi Tô Tinh Vãn, gật đầu nói phải. Trong lòng lại nghĩ: ‘Ngày mai thế nào cũng phải đòi chút đồ vật từ chỗ Vong Cửu tới bảo hộ cho Vãn Vãn bọn họ mới được.’

Sáng sớm hôm sau, ánh mắt trời cực kỳ tươi đẹp.

Nắng mai đâm thủng tầng mây, xuyên qua những tán lá, tạo thành những bóng râm lốm đốm trên con đường nhỏ của An Ngự.

Tô Tinh Vãn mệt mỏi dụi mắt, đứng dậy mở cửa sổ ra rồi nhìn xuống sân dưới lầu.

Tối qua cô đã nói rằng Hoắc Tây Châu rời đi, cô sẽ không tới tiễn, sợ không ngăn được cảm giác chia ly. Cô cũng sợ mình ở cùng Hoắc Tây Châu một đêm, hai người sẽ khó kìm lòng nổi, làm chậm trễ anh nghỉ ngơi dưỡng sức. Vì vậy, tôi qua cô và Bình An ngủ trong phòng của mẹ, còn Hoắc Tây Châu ngủ một mình trong phòng khách.

Nhưng hôm nay khi tỉnh dậy, trái tim cô thẳng thắn nói cho cô biết, bản thân vẫn không thể kiềm chế được muốn nhìn anh lần nữa.

Quân đội của nhà họ Hoắc ở dưới lầu đã xếp thành từng hàng ngay ngắn, chỉnh tề. Một mảnh đen kịt, đều đang chờ Hoắc Tây Châu hạ lệnh xuất phát.

Nhưng dường như anh lại đáng chờ đợi gì đó, ánh mắt vẫn luôn hờ hững tìm kiếm trong phòng khách của tòa lầu đối diện với sân.

Mãi đến khi anh cảm nhận được một ánh mắt nhìn lén từ bên trên.

Hoắc Tây Châu đột nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp bắt gặp ánh mắt không kịp né tránh của Tô Tinh Vãn, hai mắt bỗng sáng ngời.

Anh cong khóe môi thoáng mỉm cười, vẫy bàn tay đang đeo găng trắng về phía Tô Tinh Vãn, lại nhẹ nhàng đặt lên bên môi, tặng cô một nụ hôn gió giống như người phương Tây thường làm.

Hiếm khi họ nhìn thấy thiếu tướng lộ ra cảm xúc vui vẻ nhiệt tình trước mặt mọi người như thế.

Đám binh lính nhìn theo hướng Hoắc Tây Châu ngẩng đầu, sau đó chào hỏi Tô Tinh Vãn bằng những ánh mắt thân thiết, nóng bỏng.

Tuy rằng người có tính cách điềm tĩnh như Tô Tinh Vãn, bỗng chốc đối diện với mấy trăm đôi mắt nóng bỏng và tò mò. Cô cũng có chút không giữ nổi vẻ mặt cứng đờ của mình, chỉ đành máy móc vẫy tay với mọi người xấu hổ nói: “... Tôi chờ mọi người chiến thắng trở về.” Sau đó, cô giả bộ bình tĩnh đóng cửa sổ lại.

Mãi đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất nơi khung cửa, Hoắc Tây Châu mới lưu luyến thu lại tầm mắt, cất giọng kiên định nói: “Xuất phát!”

Sau đó, đoàn người lần này của họ bao gồm quân đội nhà họ Tô cùng với quân nhà họ Hoắc canh giữ đại bản doanh của nhà hộ sẽ chia thành ba nhánh quân, tiến hành ngăn chặn các giai đoạn và hướng khác nhau của người Nhật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.