Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người Nhật lòng dạ độc ác, nhưng rốt cuộc không có sự ủng hộ của chủ lực ở Trung Nguyên, mà cần đưa người từ nước Nhật sang. Làm vậy ít nhất sẽ phải mất hơn nửa tháng. Khoảng thời gian này, vừa khéo tạo cơ hội tuyệt vời cho anh và vong Cửu triển khai công việc phòng thủ.
Họ cần phải nắm chặt cơ hội, tính toán đâu ra đó.
Còn bên phía An Ngự, tối qua lúc anh và Vãn Vãn tách ra, bởi vì vẫn không yên lòng nên anh lại kêu người sắp xếp.
Trực tiếp trói người của hai nhà họ Thẩm và họ Trần lại, ném lên xe lửa đưa tới lãnh địa của nhà họ Hoắc ngay trong đêm. Để Thiên Lang trông chừng, xử lý đám người này theo lời dặn của anh.
Mặc dù làm như vậy có hơi quyết tuyệt, nhưng cũng là cách ổn thỏa nhất đối với An Ngự.
Lòng người chỉ cách da bụng, anh không phải là Vong Cửu, không thể đoán được tâm tư của họ thông qua cử chỉ ngôn từ.
Tuy rằng hiện tại, nhà họ Trần trông có vẻ biết điều, phục tùng sự sắp xếp của quân chính phủ mười sáu tỉnh phía Nam.
Nhưng nhà họ Thẩm vẫn luôn gây chuyện thị phi trước mặt nhà họ Trần, đùn đẩy phần lớn trách nhiệm về cái chết của Trần Gia Di là do nhà trường không nhúng tay. Vốn dĩ bản tính của người nhà họ Trần đã không kiên định, giờ nghe nhiều khó trách sẽ lâm trận làm phản. Bắt tay với nhà họ Thẩm cùng nhau đẩy hết trách nhiệm cho An Ngự, còn gây ra rắc rối cho An Ngự.
Vãn Vãn và mẹ vợ của anh đều là phụ nữ, lòng dạ và thủ đoạn sẽ mềm mỏng, không tàn nhẫn dứt khoát như đàn ông.
Anh lo lắng khi hai mẹ con họ đối mặt với cuộc bạo loạn do sinh viên của An Ngự tham gia khởi xướng, không xuống tay được mà còn bị trói buộc, rơi vào nguy hiểm. Vì thế lúc này anh mới quyết định thay họ.
Còn bên phía Vong Cửu, ánh mắt Hoắc Tây Châu dừng lại, nhìn anh ta đang đứng bên cạnh rồi hỏi: “Đúng rồi, anh có chắc chuyện tôi giao cho anh làm ổn thỏa không?”
Vong Cửu liếc nhìn Hoắc Tây Châu với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó hỏi ngược lại: “Tôi đã ra mặt rồi mà không ổn nữa, thì còn ai có thể thực hiện thành công việc anh giao phó đây? Chính anh hả?”
“...” Hoắc Tây Châu quay đầu nhìn sang bên cạnh, lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Ừ, mong rằng thật sự thỏa đáng như những gì anh nói.”
Quả thật anh biết, Vong Cửu có thể bày ra thái độ kiêu ngạo trước mặt người ngoài là vì thực lực mạnh mẽ của chính anh ta.
Từ trước tới nay, đối phương vẫn luôn như vậy trước mặt mọi người, cũng coi như làm việc ngay thẳng.
Nhưng, anh vẫn không thích dáng vẻ huênh hoang này của Vong Cửu.
Vong Cửu nhướng mày, có chút không thốt lên lời, muốn cất tiếng nhắc nhở Hoắc Tây Châu một cách rõ ràng: Ở trước mặt anh ta, trong lòng đừng thầm tính toán nhiều như vậy.
Anh ta không tắt ngũ quan của mình, nên có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Ganh ghét và ngưỡng mộ năng lực mình thiếu hụt nhưng người khác lại có, vốn không phải là chuyện mất mặt gì.
Tuy rằng, anh ta và Hoắc Tây Châu có mối quan hệ sâu xa của kiếp trước, nhưng bây giờ hai người họ đã là những cá thể độc lập và suy nghĩ của riêng mình. Hoắc Tây Châu cần phải thừa nhận và tiếp thu rằng Vong Cửu anh mạnh hơn mình rất nhiều.
“Thừa nhận tôi giỏi hơn anh không phải là một chuyện đáng xấu hổ.” Vong Cửu nhìn Hoắc Tây Châu với vẻ mặt chế nhạo.
Hoắc Tây Châu dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói đang cố hết sức đè nén sự bực bội.
“Anh tập trung tinh lực lên người tôi nhiều như vậy, là muốn bắt tôi phải thừa nhận anh mạnh hơn tôi chứ gì? Vậy lần này anh đánh trận đầu, chỉ được phép thắng, không được thất bại. Chúng ta phải dẫn tất cả những người anh em này trở về, không bỏ sót bất kỳ ai, anh có thể thực hiện được không?”
Vong Cửu đang định nói chuyện, thì Hoắc Tây Châu đã trực tiếp giơ tay ngăn anh ta lại: “Nói cũng vô dụng. Đối với anh mà nói, tính mạng của những người anh em này chẳng là gì cả. Nhưng đối với tôi, mạng sống của họ cũng quan trọng y như mình vậy. Nếu anh có thể thật sự bảo vệ cho họ an toàn nguyên vẹn, thì tôi phục anh, khâm phục từ tận đáy lòng.”
Vong Cửu khẽ nhíu mày kiếm lại, liếc nhìn đám binh lính đang tiến về phía trước với vẻ mặt bình thản một lượt. Anh ta im lặng một lát rồi mới nói: “Anh bớt đặt gánh nặng của những người này lên người tôi đi. Chuyện sống chết của mỗi người đều là do ông trời định đoạt. Cho dù người thường có thể biết trước được sự sắp xếp của ông trời, thực hiện một số biện pháp phòng tránh trước, nhưng kết cục sẽ không thay đổi. Cùng lắm cũng chỉ đổi sang cách chết khác mà thôi. Cớ gì phải cưỡng cầu một chuyện không có nghĩa chứ?”
Hoắc Tây Châu tỏ ra bình tĩnh, nhưng cảm xúc lại mãnh liệt dâng trào nơi đáy mắt. Anh nhìn Cửu Vong rồi gằn từng chữ một: “Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa hai chúng ta, tôi luôn trân trọng tính mạng của họ. Nhưng anh bây giờ đã không còn cảm giác gì với mạng sống của con người nữa rồi.”