[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1381: Chương 1381: Dụng tâm lương khổ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vong Cửu mím môi, mỉm cười đầy ác độc với Hoắc Tây Châu, cay nghiệt nói: “Nếu như anh muốn nói đến điểm khác biệt giữa hai chúng ta, thì tôi phải nói với anh rằng, tôi không trái tim. Tôi không thừa thãi lòng thương hại với những người mà anh nói. Anh nên cảm ơn Tô Tinh Vãn, là cô ấy khiến tôi do dự hết lần này đến lần khác, lựa chọn để anh có cơ hội được sống tiếp. Mà không phải trực tiếp cướp lấy cơ thể rồi thay thế vị trí của anh.”

Không hề khó khi tùy tiện thay đổi ký ức một người khiến Tô Tinh Vãn hết lòng hết dạ yêu anh ta. Thậm chí, anh có thể hoàn toàn xóa sạch những dấu ấn của Hoắc Tây Châu trong đầu cô.

Nhưng có khi nào Vong Cửu anh phải hèn hạ vô sỉ đến mức thi triển pháp thuật làm loại chuyện lừa mình dối người này chứ?

Khi anh ta nói ra lời này, ánh mắt trở nên u ám, thăm thẳm như bầu trời đêm. Trong con ngươi đen nhánh đó, không hề phản chiếu gương mặt của Hoắc Tây Châu.

Vừa rồi anh ta đã tiện tay lập nên một lá chắn vô hình giữa mình và Hoắc Tây Châu, còn làm thủ thuật che mắt. Người bên cạnh chỉ tưởng rằng, hai người họ vẫn đang đi lại bình thường với vẻ mặt bình thản.

“Hừ.” Hoắc Tây Châu cũng không hề sợ hãi lùi về phía sau, anh lạnh lùng đón nhận ánh mắt của Vong Cửu: “Anh do dự hết lần này đến lần khác, chẳng qua là vì trong lòng sợ hãi tự ti.”

“Đùa à, tôi có gì phải tự ti chứ?” Vong Cửu tức cười trước lời nói của Hoắc Tây Châu.

“Anh, không, phải, là, người.” Hoắc Tây Châu phun ra từng chữ rõ ràng, thản nhiên nhìn vẻ mặt dần thay đổi của Vong Cửu.

Vong Cửu im lặng, mãi một lúc lâu sau mới cãi lại một câu: “Tôi đã nếm trải niềm vui làm người rồi, nên giờ không còn lưu luyến.”

Kiếp trước, ai mà chẳng là người sống sờ sờ chứ? Hoắc Tây Châu muốn anh ta khổ sở vì thuộc tính sinh vật này, cũng thật trẻ con và nực cười.

Hoắc Tây Châu không nói thêm gì nữa, hờ hững nhướng mi nhìn Vong Cửu.

“Tranh luận mấy điều này cũng chẳng có ích gì.” Vong Cửu mất mát: “Mạng sống của tôi là vô tận, còn rất nhiều thời gian khiến anh tâm phục khẩu phục.”

Hoắc Tây Châu nói: “Dù anh có sống lâu thì vẫn chỉ cô đơn một mình. So tuổi thọ với tôi có ích gì chứ? Tôi đã nói cách khiến tôi tâm phục khẩu phục cho anh biết rồi đấy, xem anh có thể làm được hay không? Ngoài ra, tôi không có cách nào khâm phục anh được.”

“Anh...” Vong Cửu liếc nhìn Hoắc Tây Châu với ánh mắt lạnh căm: “Lại sử dụng phép khích tướng vụng về.”

Hoắc Tây Châu nhoẻn miệng: “Phép khích tướng là suy nghĩ của trẻ con. Tôi chỉ nói thẳng với anh thôi. Còn tôi có thể làm được chuyện mà anh không thể. Không cần phải do dự, lo trước lo sau. Vận mệnh vô thường, số mệnh mỗi người đều đã định sẵn, hừ, lời này chỉ để lừa gạt kẻ yếu mà thôi.”

“Người thắng trời định. Tôi nói rồi, tôi muốn dẫn bọn họ trở về đầy đủ thì chính là như vậy, sẽ không ai hy sinh nơi tiền tuyến. Tuy rằng khó nhưng tôi vẫn sẽ làm. Vì họ, tôi bằng lòng dốc hết sức lực.”

Vong Cửu mím môi không cho là vậy, anh ta đột nhiên túm mạnh lấy cổ tay Hoắc Tây Châu: “Mệnh cách của chính anh đã đầy rẫy nguy hiểm, anh còn muốn trở thành anh hùng của người khác? Anh có từng nghĩ tới, anh xảy ra chuyện vì người khác, sau này Vãn Nhi và Bình An phải sống sao đây?”

Khi bị bàn tay lạnh lẽo nhiệt độ không giống người thường của Vong Cửu túm lấy, Hoắc Tây Châu bất giác muốn rút súng bên hông ra. Đây là phản ứng cảnh giác của cơ thể anh làm ra trước tiên.

Nhưng một bàn tay khác của Vong Cửu cũng gần như cùng lúc đè bàn tay còn lại của anh xuống, khiến không thể rút vũ khí ra để tự vệ.

“... Tôi không thích anh đột nhiên tới gần mình.” Hoắc Tây Châu cũng không vòng vo với Vong Cửu, trực tiếp nói thẳng mình không thoải mái.

Cũng chỉ có Vong Cửu mới dám bất ngờ làm càn trước mặt anh như vậy.

Nếu là người bình thường dám to gan như thế, đã bị nhóm thân vệ của anh bắn chết lâu rồi.

Vong Cửu buông tay Hoắc Tây Châu ra, âm trầm nói: “Đề phòng tôi như vậy, nhưng lúc Tiền Vũ Đình tới gần anh, anh lại giống như mất lý trí, để mặc cô ta tiếp cận mình.”

“... Trên người cô ta có mùi hương kỳ lạ.”

“Bất kể là trên người cô ta có thứ gì. Hoắc Tây Châu, anh phải thừa nhận rằng trên đời này có rất nhiều thứ có thể áp chế anh. Nói cách khác, khi anh chiến đấu một mình, tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng không phải bất khả chiến bại. Anh nói rằng mình có thể dẫn tất cả mọi người trở về, tôi đã nói với anh hai lần rồi, không thể nào.

Sao anh lại cứng đầu như vậy? Cho rằng mình nhất định sẽ tạo nên kỳ tích ư? Nói thật với anh, trận chiến giữa chúng ta và Khôi lần này, nói không chừng sẽ thua rất thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.