Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thậm chí tôi còn không rõ có thể bảo vệ được tính mạng của mình hay không. Vì vậy, tôi mong rằng anh có thể lắng nghe những gì tôi nói. Gặp phải nguy hiểm, anh đừng vì người khác mà ở lại, hãy lập tức rời khỏi mộ Tần Vương, anh không giống những người khác. Mạng sống một đời này của anh không thuộc về mình, anh phải bù đắp cho mẹ con Vãn Nhi và Bình An. Kiếp trước hai người họ phải chịu khổ, có một phần rất lớn là do sự sơ sót và lạnh lùng của anh.”
Đáy mắt đen nhánh sâu thẳm của Hoắc Tây Châu lóe lên tia sáng. Anh liếm môi dưới đã hơi nứt nẻ của mình: “Đây là sự tiếc nuối do ai gây nên? Anh tự hỏi lòng mình xem, là lỗi của tôi ư?”
Họ đã nói rõ đến mức này rồi, Hoắc Tây Châu cũng không thèm đè nén sự bất bình trong lòng mình nữa.
“Tôi tự hỏi đời này bắt đầu từ lúc gặp được cô ấy đã rất thưởng thức, tôn trọng và yêu quý, bảo vệ cô ấy. Dốc hết những gì mình có thể, không đành lòng để cô ấy phải chịu bất kỳ ấm ức nào. Những chuyện thê thảm mà anh nói đó là chuyện của đời trước, liên quan gì tới tôi bây giờ chứ? Tôi yêu thương cô ấy, nhưng nhất định sẽ không cảm thấy áy náy và muốn bù đắp vì kiếp trước không thể bảo vệ được cô ấy. Lúc nào anh cũng lấy chuyện đời trước ra để nói, thật ra, tại sao không nhìn xa trông rộng hơn, đặt ở kiếp này còn có thể làm được chuyện gì thì sao? Vong Cửu, anh có mệt không? Cứ chìm đắm mãi trong quá khứ, lơ là hiện tại và tương lai, nhưng lại mơ tưởng muốn ôm lấy cô ấy, kéo xuống vũng bùn cùng anh. Chỉ vì anh không cam lòng, trong lòng anh nghĩ cô ấy là đồng loại hoặc cũng là người quen cũ của mình.”
Cơ thể Vong Cửu khẽ cứng đờ, khàn giọng nói: “Anh đang nói bậy gì đó! Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh, để anh có thể giữ lấy tính mạng trong lúc nguy cấp, đừng để Vãn Nhi đau lòng buồn bã. Chẳng lẽ điều này cũng là vì sự ích kỷ của tôi sao?”
Hoắc Tây Châu thật nực cười, lại đưa ra kết luận như vậy cho anh ta.
“Đừng mơ tưởng kéo Vãn Nhi vào địa ngục. Cô ấy đang sống ở nhân gian rất hạnh phúc, tôi không mong anh làm ra chuyện ngu ngốc không thể vãn hồi, khiến tôi và anh phải đấu với nhau.” Hoắc Tây Châu mở miệng cảnh cáo.
“Là anh.” Cửu Vong giơ tay chỉ vào lồng ngực của Hoắc Tây Châu, cũng cất giọng lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng đánh giá tôi bằng ánh mắt thiển cận của anh, cũng đừng đưa ra kết luận gì cho tôi. Tuy rằng tôi và anh có mối quan hệ sâu xa, nhưng không phải cùng một người. Anh không thể nào cảm nhận được những suy nghĩ trong lòng tôi. Càng không biết tâm tư của tôi đối với Vãn Nhi trong sáng đến nhường nào. Trên đời này, nếu có một người chỉ đơn giản muốn cô ấy được hạnh phúc, thì đó nhất định là tôi. Đối với tôi mà nói, ở đâu có cô ấy, thì ở đó chính là thiên đường.”
Kiếp trước thê thảm như vậy, thậm chí nhớ lại cũng cảm thấy chua chát cay đắng. Sao anh ta đành lòng để Vãn Nhi nhớ lại, chìm vào bóng tối chứ?
“Thôi quên đi, tôi có nói những điều này thì anh cũng không hiểu.” Vong Cửu thở dài thườn thượt, vì nhắc nhở Hoắc Tây Châu, để anh làm việc đừng mang chủ nghĩa anh hùng quá, hãy suy xét cho người nhà một chút. Sao lại khó như vậy chứ?
“Nói không được thì đừng nói nữa.” Hoắc Tây Châu dứt khoát gọn gàng: “Tôi chỉ xem anh làm, không muốn nghe anh khuyên bảo. Nên làm như thế nào trong lòng tôi đã nắm chắc. Còn về phần anh, tôi hy vọng anh sẽ làm đúng như những gì mình đã nói, đừng tự vả mặt mình.”
Bây giờ Vãn Vãn và Bình An được anh và Bình An cùng với nhà họ Tô bảo vệ, đang rất hạnh phúc êm đềm. Tốt nhất Vong Cửu đừng nảy sinh suy nghĩ muốn đưa cô rời đi.
Vong Cửu khinh bỉ: “Dẫn cô ấy đi hay không là do tôi quyết định. Anh chẳng có quyền gì cả. Chờ chuyện lần này kết thúc, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Đàn ông nói phải giữ lời, đã đánh cuộc thì sẵn sàng nhận thua.
Nếu chính mình không có bản lĩnh thực sự, dốc hết sức giành lại trái tim của Tô Tinh Vãn bằng tấm chân tình của mình. Vậy thì đời này anh ta sẽ hoàn toàn buông bỏ duyên nợ với cô.
Nhưng nếu Vãn Nhi vẫn còn do dự, hoặc lựa chọn anh ta thì người nên khóc sẽ chính là Hoắc Tây Châu.
Vong Cửu xoay chuyển tâm tư, khóe miệng khẽ cong lên, không khỏi có chút mong chờ muốn trông thấy dáng vẻ mất mát thẫn thờ của Hoắc Tây Châu...
Hoắc Tây Châu lại thật sự không có gì để nối. Một lần nữa anh lại cảm thấy Vong Cửu rất tự cao tự đại, cực kỳ ngông cuồng. Bất kể là lời hay ý tốt hoặc cay nghiệt vênh váo, anh ta đều nói hết ra, không màng tới việc đối phương có thể chấp nhận hay không.
Cả hai đã tỏ rõ thái độ của mình, nên không cần phải lá mặt lá trái với nhau nữa.