Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Tây Châu không tiếp tục cãi vã với Vong Cửu nữa, mà bước nhanh đi đến phía trước đội ngũ, cùng với bọn Trương Chuẩn.
Vong Cửu nheo mắt lại, chắp tay bước tới giữa đội ngũ, vẻ mặt bình thản như thường.
Ngay buổi trưa hôm đó, đội ngũ dẫn đầu gần nghìn người của nhà họ Hoắc vội đến ga xe lửa ở Lâm Thành, bao toàn bộ đoàn xe. Họ dự tính phải mất năm ngày bảy đêm, mới có thể đến được địa điểm nơi mộ Tần Vương ở bằng cách thay phiên di chuyển đường bộ, đường thủy và đường núi.
Một mặt, Hoắc Tây Châu phải lên kế hoạch chiến lược cùng với nhóm phó quan như Trương Chuẩn, giải thích ý tưởng cho các phó quan dẫn dắt các phân đội nhỏ. Mặt khác, lúc nào cũng phải chú ý tới động tĩnh của Vong Cửu, quan sát xem con hàng này có gì lạ thường hay không.
Nhưng thật ra, anh không hề sợ Vong Cửu lâm trận biến mất hoặc vứt gánh giữa đường. Anh ta không phải là loại người như vậy, chính mình vẫn rất yên tâm về điểm này.
Anh chỉ sợ Vong Cửu tự chủ trương, đến lúc đó không thèm bàn bạc với mình một tiếng. Một mình hành động, ra ngoài chiến đấu với quái vật như Khôi, làm chậm trễ chiến thắng chung cuộc.
Hiệu quả một cộng một còn lớn hơn hai, đây mới phù hợp với mong muốn trong lòng anh, tạm thời quên đi khúc mắc giữa mình và Vong Cửu, hai bên hợp tác thành công.
Kỳ lạ là, từ lúc Vong Cửu lên xe, lúc nào cũng mơ mơ màng màng muốn ngủ. Về mặt cảm xúc, luôn bày ra dáng vẻ không hứng thú, cũng không tiếp tục mở miệng khiêu khích anh.
Cuối cùng, vào đêm trước khi họ chuẩn bị đến nhà ga, Hoắc Tây Châu quyết định lấy cớ xác định kế hoạch chiến lược một lần nữa, đi tìm Vong Cửu, thử thăm dò tình hình cụ thể của anh ta.
Trạng thái tinh thần của Vong Cửu uể oải khiến trong lòng anh vô cùng mất tự tin.
Khi đến toa xe riêng dành cho Vong Cửu, Hoắc Tây Châu giơ tay khẽ gõ cửa.
“Tôi nghe cậu Lượng nói, buổi trưa và buổi tối anh đều không lấy đồ ăn. Tôi mang một ít tới cho anh đây, nếu tiện thì mở cửa ra, chúng ta bàn về chuyện thu xếp sau khi xuống xe vào ngày mai.”
“...”
Vong Cửu, anh có ở bên trong không?” Hoắc Tây Châu nhíu mày. Cùng lúc đó, tiếng anh gõ cánh cửa sắt ngày càng dồn dập và to hơn.
Chờ một lát, bên trong vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Hoắc Tây Châu không chờ nổi nữa, trực tiếp gọi nhân viên công tác trên xe tới: “Mau mở cửa ra, để tôi vào trong xem một chút.
Xe lửa vẫn luôn duy trì tốc độ hơn 100 km/h, cửa tàu vẫn đóng chặt như cũ.
Anh không tin Vong Cửu sẽ một mình nhảy ra khỏi xe vào lúc này.
Cho nên, tại sao bên trong phòng nghỉ của Vong Cửu lại im ắng như vậy, không hề trả lời mình?
Hoắc Tây Châu càng nghĩ, càng thấy không thích hợp.
Nhân viên công tác trên xe bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, run rẩy cầm chìa khóa phụ mở cửa phòng nghỉ ra.
Ánh sáng đột ngột được mở lên, soi rõ sự bày bố trong căn phòng.
Phòng nghỉ của xe lửa gần như đều cùng một phong cách. Một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật màu lá phong rộng khoảng một mét dựa sát vào cửa sổ xe lửa, tiện cho hành khách chống tay ngắm nhìn phong cảnh nhanh chóng lùi về phía sau của sông núi.
Dựa sát vào bên bàn gỗ hình vuông thấp bé chính là một chiếc ván giường rộng một mét hai dài một mét tám. Bên trên là chiếc đệm bông màu trắng đã nhàu nát, chăn bị vén lên một góc, hỗn độn dồn đống trên giường.
Rõ ràng, lần này Vong Cửu ra ngoài rất vội vàng, hoàn toàn không kịp thu dọn giường chiếu rồi mới đi.
“Bây giờ lập tức đi điều tra xem anh ta đã đi đâu.”
Hoắc Tây Châu hờ hững nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng, cuối cùng dừng lại trên cửa sổ xe bị phủ kín băng tuyết.
Bên ngoài xe là cảnh tuyết rơi đầy trời, họ càng tới gần mộ Tần Vương thì nhiệt độ không khí giảm mạnh, thời tiết cũng càng lạnh hơn. Hoa tuyết như lông ngỗng, không ngừng bay lả tả từ trên trời xuống, rơi lên trên nóc xe lửa đang lái nhanh, chất thành một đống nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Trời đất một mảnh trắng xóa, chỉ còn thừa lại màu trắng ngập tràn trong mắt.
Nhân viên phục vụ hơi lo lắng: “Thiếu tướng, có cần tôi tìm trưởng tàu, phát thông báo tìm kiếm đồng bạn của ngài hay không?”
Anh ta cũng không biết lúc trước người nghỉ ngơi trong đây đóng vai trò gì trong quân đội của nhà họ Hoắc. Nhưng thấy đối phương tỏ ra ung dung nhàn hạ trước mặt Hoắc Tây Châu, thì e rằng địa vị cũng không thấp.
Lần này xảy ra chuyện người mất tích, toàn thể nhân viên xe lửa đều sợ Hoắc Tây Châu giận chó đánh mèo.
Ai ngờ, sau khi nhân viên phục vụ dè dặt hỏi xong, Hoắc Tây Châu lại hờ hững xua tay: “Không cần phải làm to chuyện, tôi ở đây chờ anh ta, các anh cứ đi xuống trước đi.”