Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại, trong quân đội cũng chỉ có anh và mấy người thân cận mới biết thân phận của Vong Cửu. Còn những người khác đều chó rằng anh ta là cố vấn đi theo quân được anh đặc biệt mời từ An Ngự về.
Nếu ồn ào tìm kiếm Vong Cửu, có lẽ sẽ bị gián điệp của kẻ thù biết được.
Hơn nữa, không biết có phải do bản thân rất tin tưởng vào năng lực của Vong Cửu hay không, mà lần này anh cũng không cho rằng anh ta một mình ra ngoài sẽ xảy ra chuyện.
Thôi bỏ đi, cứ ngồi đợi trong phòng này thêm lát nữa, xem thử Vong Cửu có trở lại trước khi đội ngũ xuống xe hay không. Hoắc Tây Châu ngồi gần bên mép giường duỗi đôi chân dài ra.
Nhân viên phục vụ đóng cửa đi ra ngoài.
Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng ngồi hai bên trái phải phía sau Hoắc tây Châu, không rời nửa bước. Ánh mắt duy trì sự cảnh giác, luôn chú ý tới động tĩnh gió thổi cỏ lay bên ngoài cửa sổ và trong phòng.
Hoắc Tây Châu dặn dò Trương Hành Lượng: “Cậu dẫn người đi tới những toa xe khác xem thử. Nếu gặp được Vong Cửu, mời anh ta trở lại đây. Nếu như đi hết cả đoàn xe mà vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu, thì các cậu cũng không cần lên tiếng, nhanh chóng trở về báo cáo với tôi. Tôi và Trương Chuẩn sẽ ở đây chờ cậu quay lại.”
“Tuân mệnh.” Trương Hành Lượng đi tới cửa, đột nhiên xoay người nhìn về phía Hoắc Tây Châu, vẻ mặt hơi do dự.
“Hả?” Hoắc Tây Châu ngước mắt lên: “Có việc gì à?”
“Tôi...” Trương Hành Lượng mấp máy cánh môi. Anh ta muốn nói rằng tuy Trương Chuẩn làm việc ổn trọng, như thân thủ không bằng mình. Vì sự an toàn của thiếu tướng, vẫn nên để Trương Chuẩn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chính mình ở lại bên cạnh thiếu tướng là tốt nhất.
Nhưng Hoắc Tây Châu như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, trực tiếp nói: “Đừng có tự mình chủ trương làm trái ý tôi hết lần này đến lần khác. Trương Chuẩn ở đây, tôi còn có việc khác giao cho cậu ta.”
“Dạ vâng.” Trương Hành Lượng chào hỏi xong, xoay người rời ra khỏi cửa.
“Thiếu tướng, cậu Lượng chỉ là quan tâm quá hóa loạn. Anh cũng biết tuổi cậu ấy còn trẻ, tính cách bốc đồng. Mấy hôm nay, tôi đã nhắc nhở cậu ấy. Nhưng cậu ấy rất trung thành với anh, những người khác không thể so được điều này.” Trương Chuẩn cẩn thận nói.
“Không phải chuyện của cậu đừng nhúng tay vào. Tôi biết cậu ta là người như thế nào, không cần cậu phải nói hộ anh ta.” Hoắc Tây Châu bình tĩnh nói.
Không tận mắt thấy cậu Lượng phản bội mình, anh sẽ không đưa ra kết luận về anh ta.
Bây giờ, anh cử cậu Lượng ra ngoài tìm Vong Cửu, cũng chỉ vì đơn giản cho rằng với sức quan sát hơn người của anh ta, có lợi cho việc tìm kiếm Vong Cửu trên tàu.
Mà tính cách Trương Chuẩn bình tĩnh cẩn thận, giữ lại bên cạnh có thể ổn định cảm xúc của chính anh, chỉ thế thôi.
Cũng không phải cố tình tỏ ra gần gũi.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết.” Hoắc Tây Châu không muốn Trương Chuẩn lại tiếp tục hiểu nhầm chuyện này nữa. Anh gõ đầu ngón tay lên bàn, dứt khoát nói: “Tôi cho anh ta một cơ hội làm sai, chỉ cần lỗi lầm đó có thể tha thứ thì tôi sẽ tha mạng cho anh ta.”
Đây là tấm lệnh bài miễn tử mà anh cho Trương Hành Lượng, để xem cuối cùng anh ta có sử dụng hay không.
Trương Chuẩn im lặng, anh ấy nghe được ý tứ cảnh cáo trong lời nói của Hoắc Tây Châu.
Ý của thiếu tướng là không hy vọng người khác xen vào chuyện của A Lượng.
Nhưng là anh em nhiều năm như vậy, bản thân làm sao có thể để A Lượng vạn kiếp bất phục được.
Trương Chuẩn bình tĩnh nhìn Hoắc Tây Châu, khó khăn mở miệng: “Thiếu tướng, chuyện của A Lượng là do tôi nhiều miệng. Nhưng tôi vẫn hy vọng thiếu tướng có thể nể tình cậu ấy ở bên ngài nhiều năm, cho cậu ấy một cơ hội được giải thích. Lời tôi đã nói xong, có chỗ nào quá phận, xin ngài trách phạt.”
Hoắc Tây Châu im lặng, thầm nghĩ Trương Chuẩn quan tâm quá thì loạn lòng, nhưng vẫn cậu ta vẫn không hiểu được ý của anh.
Nhưng nếu giải thích thêm nữa thì cũng chỉ càng thể hiện được sự lãnh khốc vô tình của anh với tư cách là người đưa ra quyết định.
Hoắc Tây Châu khẽ thở dài trong lòng, ngón tay thon dài hữu lực đặt gõ lên mặt bàn: “Biết rồi. Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Nếu cậu ấy thực sự cần khiếu nại thì tôi sẽ cho cậu ấy một cơ hội để giải thích sự thật. Nhưng nếu cậu ấy lại làm ra những chuyện tội ác tày trời thì tôi sẽ tuyệt đối không khoan nhượng cậu ta hết lần này đến lần khác đâu, tất cả cũng vì tính mạng của các anh em trong quân đội.”
“Tất nhiên, nếu cậu ấy phản bội ngài, làm chuyện tổn thương đến ngài hoặc các anh em khác, không cần ngài phải ra lệnh, tôi sẽ lập tức bắn hạ cậu ấy. Nhưng điều đó là không thể, tôi biết cậu ấy không phải là người như vậy.”