Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Chuẩn nói xong, thì thấy dưới mí mắt của Hoắc Tây Châu có màu hơi xanh, giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ mệt mỏi, trong lòng xót xa nói: “Thiếu tướng, ngài mau trở về toa xe của mình ngủ một giấc đi, tôi ở đây chờ Cửu công tử. Khi nào anh ta quay lại, tôi sẽ đưa anh ta đến gặp ngài.”
“Không cần.” Hoắc Tây Châu nói ngắn gọn: “Tôi ở đây canh giữa, anh ta cũng không đi đâu xa. Chúng ta có nhiệm vụ trong người, anh ta sẽ không tùy ý làm bậy. Nếu cậu mệt mỏi, sau khi Lượng trở về thì bàn giao lại cho cậu ấy, cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi đứng đây chờ là được rồi.”
“Vậy tôi cũng không đi nghỉ ngơi, tôi ở đây chờ Cửu công tử và A Lượng trở về.”
Nửa giờ sau, Trương Hành Lượng đẩy cửa ra, giữa lông mày hơi nhíu lại.
“Xin lỗi thiếu tướng, chúng tôi không tìm thấy Cửu công tử.”
Toàn bộ đoạn tàu này có tổng cộng là mươi bảy toa xe, ngoại trừ đuôi xe à đầu xe ra thì có tổng cộng là mười một người, bốn người vận chuyển than đá và tiếp tế quân sự.
Anh ta và cấp dưới tìm kiếm một hồi, thậm chí còn lục lọi tìm kiếm cả trong mấy thùng hàng vận chuyển lương thảo một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Cửa công tử đâu.
Sau đó cầm bức chân dung của Cửu công tử hỏi nhân viên tàu hỏa, mấy nhân viên đoàn tàu đi cùng càng bối rối hơn, hình như là từ sau khi Cửu công tử lên xe, đã không chú ý xem Cửu công tử có ở trong đội ngũ hay không.
Tất cả biểu hiện này khiến cho đầu óc của Trương Hành Lượng rối bời, anh ta không thể không hoài nghi là Cửu công tử có thật sự là đi theo bọn họ lên tàu hay không.
“Thiếu tướng, chúng ta có cần cho đoàn tàu dừng lại ở một trạm dừng nào đó gần đây, sau đó lục soát toàn diện không?” Bên ngoài gió bão gào thét, kèm theo tiếng hơi nước xe lửa phát ra, trong phòng cũng có tiếng động vang lên liên tục, vì muốn Hoắc Tây Châu nghe rõ những gì mình nói, Trương Hành Lượng cao giọng lên vài lần.
Hoắc Tây Châu ngồi thẳng dậy, nói: “Biết rồi, không cần tìm anh ta nữa, chúng ta vẫn tiến hành mọi thứ theo đúng kế hoạch.”
Ngôi mộ Tần Vương, cho dù có Vong Cửu tham gia hay không thì quân của nhà họ Hoắc phải tiêu diệt được toàn bộ người Oa đang cố gắng nuốt chửng vùng đồng bằng trung tâm này, chấm dứt toàn bộ tàn cục hỗn loạn này.
“Nhưng mà…” Tuy rằng Trương Hành Lượng không có ấn tượng tốt gì về Vong Cửu, nhưng lại chưa từng chê bai, coi thường năng lực của người ta bao giờ.
Vong Cửu rất mạnh, dù bọn họ có dùng vũ khí tiên tiến nhất trên tay cũng không thể tây tổn thương cho đối phương, dù chỉ một chút.
Có Vong Cửu ở đây thì hệ số an toàn của thiếu tướng cao hơn bây giờ ít nhất từ một đến hai lần.
“Không cần đợi anh ta trở về sao?”
“Không cần.” Tâm trạng của Hoắc Tây Châu hầu như vẫn ổn định, quai hàm hơi giãn ra, ánh mắt tĩnh mịch, không nhìn ra cảm xúc gì.
Trương Chuẩn kéo Trương Hành Lượng, bảo đối phương im miệng lại.
Ba ngày sau.
Đoàn tàu đã chạy tới trạm cuối cùng, sau khi kiểm tra số người xong, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Vong Cửu trong đội của mình. Hoắc Tây Châu mấp máy môi, nhanh chóng cầm chặt điện tín trong tay: “Xuất phát thôi, chun ta đến Bắc Giao tập hợp với quân đội của nhà họ Tô.”
Dựa theo tin tức trong điện tín, hôm qua nhóm quân đầu tiên của nhà họ Tô đã đến thị trấn nhỏ dưới chân núi này. Bây giờ bọn họ đang đóng quân tại lối vào núi vùng ngoại thành, chờ đến khi tập hợp với đoàn quân của bọn họ, đến lúc đó sẽ bàn bạc kế sách cùng nhau.
Vong Cửu vẫn chưa xuất hiện, nhưng không thể làm chậm trễ thời cơ chiến đấu. Anh không thể lãng phí thời gian của mọi mười, tốn thời gian ở đây vì Vong Cửu.
Ước chừng một tiếng sau Hoắc Tây Châu mới dẫn đám người đến Bắc Giao. Nhìn xung quanh một vòng, cờ đã bay phần phật bên ngoài vùng ngoại ô của thành phố và thị trấn, chữ Tô được viết trên lá cờ rất tươi sáng và rõ nét.
Những thứ này, đã được ba vợ nhắn nhủ qua điện tín, nhóm đầu tiên sẽ thăm dò đoàn quân tiên phong của người Oa. Có hơn ba nghìn người, đa số đều là người trẻ tuổi trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi, sống lưng thẳng tắp, mặt mày khí thế, chí khí trong mắt rất sắc bén.
Ở trong này, khá nhiều người là những sinh viên hàng đầu tốt nghiệp từ trường quân đội của Đế Đô.
Vì để kết hợp thực hiện ý tưởng tận lực tận trung cho tổ quốc, nên chủ động xin đi giết giặc, đến tham dự vào trận chiến bảo vệ mộ Tần vương.
Hoắc Tây Chân gật đầu với mấy phó trung đoàn đang dẫn đầu, đều là những gương mặt quen thuộc.
Bọn họ thấy Hoắc Tây Châu đến, nhanh chóng bước ra chào đón.
“Hoắc Thiếu Soái.”
Bởi vì đối phương vừa là cô gia của nhà mình, lại còn là người bên cạnh thống soái, có công lao xuất sắc, nên thái độ của đoàn phó đối với mấy người Hoắc Tây Châu rất kính cẩn và nhiệt tình.