[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1386: Chương 1386: Đã lâu không gặp, Hoắc Tây Châu




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoắc Tây Châu cũng nhẹ gật đầu, cong môi cười và bình thản nói: “Các vị vất vả rồi, mấy ngày nữa đội kia sẽ tới? Tôi sẽ bàn bạc việc bố trí lực lượng quân sự với các ông.”

Trong điện tín ba vợ đã nói hậu kì của nhà họ tô còn có ba đoàn binh nữa. Lấy mộ của Tần vương làm trung điểm, sau đó chia thành ba khu biên phòng ở xung quanh, ngăn cản viện quân của người Oa đi vào từ bên ngoài thành phố, lúc đó hai nhà Tô Hoắc sẽ tiến hành bọc lại thành vòng vây rồi đánh. Mặc dù việc sắp xếp đoàn quân của nhà họ Tô do Hoắc Tây Châu làm chuẩn, nhưng anh cũng muốn tôn trọng ý kiến của mấy người lớn tuổi trong quân đội, không thể liều lĩnh một cách mù quáng được.

Nhóm người đoàn phó đều là những người gạo cội trong quân đội của nhà họ Tô, thành tích chiến đấu trên chiến trường không hề tầm thường. Những người trước mặt này, Hoắc Tây Châu cảm thấy mình không có tư cách kiêu ngạo với họ.

“Thiếu soái, chủ nhà của chúng tôi nói lần này anh sẽ dẫn đầu đội ngũ, chúng tôi chỉ cần chấp hành nhiệm vụ đã được giao, để quân đội nhà họ Tô có thể giúp đỡ anh một cách thiết thực nhất. Chuyện quyết định sách lược sẽ do anh đảm nhận, bốn ông già chúng tôi sẽ bảo vệ bốn con đường nhỏ quan trọng, quyết không để cho đối phương bình an trở về.” Giọng nói chuyện của ông già vang vọng, ánh mắt bức người giống như chim ưng.

Ông ấy là cánh tay đắc lực thứ hai của quân đội nhà họ Tô, đã đi theo ông chủ nhà họ Tô là Tô Cẩn Niên nhiều năm. Mặc dù mấy năm nay không lui tới nhiều với Hoắc Tây Châu, nhưng ông ấy vẫn rất tán thưởng năng lực của anh.

Lần này Tô Cẩn Niên phái ông ta dẫn binh xông pha ra tiền tuyến, quản lý quân đội nhà họ Tô thay cho Tô Cẩn Niên. Trên thực tế, là mời ông ta trấn giữ dùm Hoắc Tây Châu, giúp hoàn thành việc liên minh quân sự giữa hai nhà lần thứ nhất.

“Ông Hồ khiêm tốn rồi, đến đủ người rồi đúng không? Đi, chúng ta vào doanh trại nói chuyện.” Hoắc Tây Châu gật đầu, tiến lên trước một bước.

Sau lưng, đám người Trương Chuẩn nhanh chóng đuổi kịp, đi vào trong doanh trại với Hoắc Tây Châu.

Gần bờ sông có một cái doanh trại, quân binh ở ngoài cửa tăng lên đáng kể. Vả lại diện tích bên trong gấp đôi những cái lều khác, thoạt nhìn chính là nơi để cho tướng soái và sĩ quan quân đội bàn bạc việc quân.

Hoắc Tây Châu vốn dĩ định đi vào lều đang sửa lại, tiện thể nói về kế hoạch bảo vệ mộ Tần vương và dụ địch đi vào, mà anh và Vong Cửu đã xác định từ trước, và bàn bạc với đám người ông Hồ.

Khi người sắp đi vào cửa thì chợt dừng lại.

Có người ở bên trong.

Giọng nói của người này còn cực kỳ quen thuộc.

Anh dừng lại quay đầu nhìn ông Hồ.

“Ông Hồ, ai bên trong?”

Ông Hồ còn chưa kịp trả lời thì màn che bị xốc lên, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đi ra.

Người đó nhếch miệng, nói với Hoắc Tây Châu bằng tâm trạng vô cùng tốt: “Đã lâu không gặp.”

Gân xanh trên trán của Hoắc Tay Châu nhảy lên, nhẫn nại chịu đựng mới đè nén được bất mãn trong lòng, sự lạnh lẽo bao trùm nơi đáy mắt: “Tại sao anh tới trước mà không nói với tôi một tiếng.”

Nếu ngay từ đầu đây là một mối quan hệ hợp tác, nhưng sao cách làm việc của Vong Cửu lại độc lai độc vãng như thế, anh ta coi mối quan hệ hiếp ước đồng minh của bọn họ là cái gì?

Nụ cười ngưng tụ lại trên khóe miệng của Vong Cửu, suy nghĩ một chút vẫn chịu thua, anh ta nói với Hoắc Tây Châu bằng giọng điệu áy náy: “Chuyện này có nguyên nhân, tôi sẽ giải thích với anh.”

Lần này rời đi một cách đột ngột như thế, ngay cả một bức thư cũng không để lại cho Hoắc Tây Châu, việc làm này đúng là không thỏa đáng.

Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Hoắc Tây Châu, bản thân anh ta không biết phải giải thích thế nào. Mặc dù Hoắc Tây Châu không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắc đang xem thường anh ta không có phẩm hạnh.

Vong Cửu dùng nắm tay che miệng mình lại: “Khụ...Lúc đó đang ở trên xe tôi cảm giác được một chuyện, vì chuyện này rất gấp nên tạm thời rời khỏi đó để xử lí. Không ngờ lại kéo dài như vậy, các anh cũng đã đến đây rồi.”

“Chuyện gì.” Ánh mắt của Hoắc Tây Châu lạnh lẽo, bình tĩnh nhìn Vong Cửu.

Vong Cửu không giải thích rõ ràng, anh vẫn chưa xóa bỏ sự không tin tưởng đối với đối phương .

“...” Vong Cửu nghe được tiếng lòng của Hoắc Tây Châu, cảm thấy có chút khó xử.

Anh ta suy nghĩ một chút, nói thẳng vào điểm chính với Hoắc Tây Châu: “Tôi đã đặt cấm chế trên người Tiền Vũ Đình nên đã phát hiện được bên kia có điều khác thường. Người phụ nữ này đi gặp Genyo Yamazaki, hai người bọn họ đã đến chân núi dưới mộ của Tần Vương trước. Tốc độ của tàu có hạn nên không thể xuất hiện ở mộ Tần Vương trong một đêm để ngăn cản bọn họ lại được. Vì thế tôi đi trước một bước, gấp rút chạy tới đây để xử lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.