[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1387: Chương 1387: Thay Vãn Vãn bênh vực kẻ yếu




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoắc Tây Châu nhướng mi, giọng điều đã hòa hoãn hơn: “Vì thế anh đi giải quyết chuyện này? Bọn họ đâu, anh đã bắt được thứ đó rồi sao?”

“Thứ đó?” Vong Cửu suy nghĩ một lát, khi nhìn lại thì lắc đầu đầy tiếc nuối.

“Tạm thời vẫn chưa.”

Anh ta biết rõ điều Hoắc Tây Châu thực sự muốn hỏi chính là con “Khôi” thú bám vào trong cơ thể của Genyo Yamazaki.

Điều đáng tiếc chính là, Khôi không đến.

Chắc hẳn coi Khôi thú gian xảo thành thói kia cũng biết, nếu như nó bám vào trong cơ thể nà nua của Genyo Yamazaki, thì sức lực và khả năng đi lại sẽ bị hạn chế cực kì, sức mạnh cũng sẽ giảm đi nhiều so với trạng thái tự nhiên, sẽ dễ bị người khác khống chế, Vì thế thả Genyo Yamazaki và Tiền Vũ Đình ra là để thăm dò trước cho bọn họ.

Hoắc Tây Châu nghiến răng, chịu đựng sự xúc động đang muốn đấm vào mặt của Vong Cửu, anh không kiên nhẫn nói: “Vậy vừa rồi anh nói chuyện với ai trong đó, còn cười rất vui vẻ như thế? Không biết còn tưởng anh bắt được con vật đó.”

“Mặc dù không bắt được vật kia nhưng lần này đã thành công tiêu diệt đi cánh tay đắc lực nhất của đối phương. Cơ thể của Genyo Yamazaki đã bị hỏng, trong thời gian ngắn con Khôi đó phải tìm được một cơ thể thích hợp để sống nhờ, nhưng gần như rất khó. Chúng ta chỉ cần theo bước chân chạy trốn của Tiền Vũ Đình sẽ tìm được Khôi, bảo nó khống chế người cầm quyền của người Oa trước, sau đó giết Khôi, quân đội người Oa sẽ không đối đầu với chúng ta bất kể sống chết nữa.

Hòn đảo mà người Oa ở rất gần nước.

Mặc dù người Oa trên đảo rất muốn nhanh chóng mở rộng lãnh thổ vì sự nghiệp phát triển không ngừng của dân tộc, nên lúc đầu mới có chủ ý đánh chiếm thế giới.

Nhưng là một con người, ai không tiếc mạng sống chứ?

Nếu không phải chính quyền ra lệnh mù quáng, xúi giục thanh niên vì lý tưởng đất nước mà nhập ngũ, nguyện rơi đầu đổ máu, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải hoàn thành mục tiêu di chuyển các dân tộc ở Trung Nguyên.

Thật ra, phần lớn dân nước Nhật đều dám nghĩ mà không dám làm, vô cùng tiếc mạng.

Khôi không quan tâm đến mạng sống của con người, nó chỉ hưởng thụ các loại thoải mái và săn sóc khi sống nhờ trên thân của con người có cấp bậc đặc quyền.

Đối với Khôi mà nói, cơ thể người chỉ là công cụ kí sinh có hình dạng khác nhau mà thôi.

Nó sẽ không nghĩ đến tương lai của người Nhật, càng không do dự vì tính mạng đáng quý của binh lính Nhật.

Sau khi cơ thể Genyo Yamazaki bị hủy, Khôi cần tốn năm đến bảy ngày để thích ứng và điều khiển được cơ thể thứ hai.

Trùng hợp là trong khoảng thời gian này, có lẽ vì Hoắc Tây Châu bắt được nhóm người Nhật tấn công đầu tiên và nhân dịp truy kích quân địch mà tăng cơ hội thành công lên.

“Anh tiêu diệt Genyo Yamazaki rồi à? Mang tôi đi xem thi thể.” Hoắc Tây Châu tin, thứ mắt mình nhìn thấy mới là thật.

“Đang nằm trên trong. Tiền Vũ Đình còn thở, trước khi dẫn được Khôi tới, cô ta còn có giá trị sống.” Vong Cửu nghiêng người, nhường đường cho Hoắc Tây Châu.

Hoắc Tây Châu nhíu mày thật chặt: “Đến cuối cùng người phụ nữ này sẽ không tránh khỏi cái chết. Tôi không động vào cô ta, anh lo trọn vẹn trước sau, xử lý cô ta đi.”

Mang Tiền Vũ Đình ra làm con mồi cũng được, hay cố ý giữ lại để phá cấm chế của đèn Cửu Long trong mộ Tần Vương cũng được.

Trước kia Tiền Vũ Đình làm nhiều chuyện độc ác, ức hiếp Vãn Nhi như vậy, một cái mạng cũng không đủ cho cô ta chuộc tội.

“Không cần anh nói, tôi cũng sẽ xả giận cho Vãn Vãn.” Vong Cửu không dứt khoát gật đầu.

Hoắc Tây Châu đi vào trong lều.

Nhìn xung quanh một vòng, trong lều trống trải, chỉ có một cái bàn đọc sách lớn màu men, cùng với mấy cái ghế được bày ở vị trí nổi bật chính giữa.

Tiền Vũ Đình ngồi thẳng người trên ghế, bên chân có một cơ thể nam gầy yếu nằm co ro.

Bởi vì cơ thể không hề nhúc nhích ấy đưa lưng về phía cửa, nên Hoắc Tây Châu không thấy được mặt đối phương.

Chỉ có thể dựa vào bộ quần áo đặc biệt và kiểu tóc khác với tóc của đàn ông Trung Nguyên mà nhận ra đối phương chính là Genyo Yamazaki trong miệng Vong Cửu.

Thấy Hoắc Tây Châu đi vào, đôi mắt đục ngầu của Tiền Vũ Đình khẽ chuyển động, cổ cũng hơi chuyển động theo hướng Hoắc Tây Châu đi. Mặc dù không mở miệng nói chuyện, nhưng phản ứng lạ thường của cô ta đã khiến Hoắc Tây Châu sinh ra cảnh giác.

Hoắc Tây Châu chán ghét cau mày lại: “Anh biến người đàn bà này thành con rối hình người à?”

Lời này là nói với Vong Cửu ở sau lưng.

Anh ghét những thứ này do Vong Cửu làm ra, dù biết anh ta đứng về phía mình, muốn đối phó với kẻ địch như Tiền Vũ Đình và Genyo Yamazaki. Trong lòng anh vẫn có chút khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.