Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu hỏi cảm giác này từ đâu tới, đại khái là vì anh chỉ là một người bình thường, trước sau không thể nào chấp nhận được: có luồng sức mạnh ngoài khả năng của con người có thể cướp đi tinh thần của một người, biến đối phương thành con rối hình người có thể thao túng được.
Tiền Vũ Đình bị biến thành bộ dạng như vậy, khiến anh buồn nôn hơn là chuyện cô ta làm dáng trước đây.
“… Cái gì cũng làm theo yêu cầu của anh, vậy tôi còn làm được gì nữa? Anh không thích cô ta nhìn chằm chằm vào anh nên tôi khiến cô ta “an phận” chút.” Vong Cửu đi tới bên cạnh Tiền Vũ Đình, tay vỗ lên gáy cô ta.
“Bộp” một tiếng, Tiền Vũ Đình lập tức đổ rạp xuống bàn. Động tác thô bạo dứt khoát, nửa gương mặt cũng dính vào nước trà bị đổ ra bàn đang bốc khói, như vậy mà cũng không ngẩng đầu lau mặt.
Biểu hiện thế này, rõ ràng cho thấy cô ta đã hôn mê rất sâu hoặc đã chết rồi.
“Nếu biết cô ta có vấn đề, sao còn làm bộ làm tịch châm trà cho cô ta chứ?” Hoắc Tây Châu thu hồi tầm mắt đang quan sát, vẫn cảm thấy nghi ngờ hành động của Vong Cửu.
Nói khó nghe thì, đây không phải là phí công vô ích sao?
“A. Ai nói trà này là rót cho cô ta chứ? Tôi rõ ràng là biết anh vội vã chạy tới đây, sợ anh khát mới cố ý rót trà cho anh mà. Chỉ tiếc, Tiền Vũ Đình làm đổ trà ngon của tôi, mà anh, cũng không có tâm tư nghỉ lại uống trà với tôi.”
Lời nói như vậy, Vong Cửu trực tiếp gạt Tiền Vũ Đình đang cản trở ra, đặt mông ngồi xuống ghé của đối phương, cầm bình trà trên bàn, rót hai ly mới.
Một ly đưa cho Hoắc Tây Châu, một ly đặt bên môi mình, thổi hơi nước mờ mịt, từ từ uống.
Hoắc Tây Châu nhìn Vong Cửu, nhận lấy ly nước.
Trong ly trà nhỏ, chỉ có mấy lá trà xanh xám chìm dưới đáy ly, dáng lá hơi cong, hoàn toàn không vì hãm nước nóng mà nở to ra.
Không coi là trà ngon, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ có phải là dùng lá trà đã ngâm từ hôm qua pha thêm nước rồi đãi khách hay không.
Hoắc Tây Châu khẽ nhấp một ngụm, để nước trà ấm áp làm mềm đôi môi khô khốc, chỉ như vậy rồi buông ly trà xuống, ngước mắt, làm như nhàn rỗi nhìn Vong Cửu.
“Ừm, nói tiếp đi.”
“Hết rồi.” Vong Cửu một hơi uống cạn ly trà, thản nhiên nói: “Chuyện của Genyo Yamazaki và chuyện của Tiền Vũ Đình, tôi đã nói rõ ràng. Cơ thể bọn họ đang ở đây, anh muốn xem, muốn thăm dò gì, đều có thể tự mình điều tra, đừng có chuyện gì cũng hỏi tôi.”
“Vậy sau này anh có chủ ý gì hay không? Tôi ở đây phối hợp với anh.” Hoắc Tây Châu nói xong, khẽ liếc qua Trương Chuẩn: “A Chuẩn, cậu xem xem trên người hắn ta có thứ chúng ta muốn không.”
“Dạ.” Trương Chuẩn tuân lệnh, đi mấy bước đến bên cạnh Genyo Yamazaki, ngồi xổm xuống, cách một lớp bao tay trắng, sờ lên xác đối phương.
“Được rồi.” Vong Cửu buông ly trà xuống, ung dung thong thả nhắc nhở: “Trên người hắn ta không có tín vật gì cả. Thứ duy nhất có thể chứng minh hắn ta chính là Genyo Yamazaki là gương mặt xấu xí đó. Các anh muốn tìm tín vật trên người hắn ta, tôi chỉ có thể nói rằng, không có cách nào cả. Trừ phi…” Vong Cửu cố ý dừng lại.
“Tôi không làm mấy chuyện lột da người ta.” Hoắc Tây Châu chỉ nhìn Vong Cửu cũng biết đối phương cố ý làm ra vẻ thâm trầm, trong lòng lại có chủ ý gì.
Anh tin A Chuẩn cũng vô cùng chán ghét, không muốn mang một tấm da người chết chạy khắp nơi.
Hơn nữa A Chuẩn khôi ngôi như thế, sao mà so sánh với một ông lão lùn nhỏ được chứ.
Bất kể A Chuẩn có đeo mặt Genyo Yamazaki lên không, người sáng suốt chỉ cần nhìn là biết đối phương và ông Genyo hoàn toàn khác biệt.
Nếu Vong Cửu thật sự có chủ ý này thì đúng là ngu dốt.
“Anh muốn làm đồ tể, tôi cũng không muốn làm bẩn tay mình. Ai nói tôi muốn kêu Trương Chuẩn lột da người chứ?” Vong Cửu vừa tức vừa buồn cười mà đỡ trán, nghiêng đầu như Hoắc Tây Châu, như là đang nhìn một kẻ dở hơi.
Anh ta châm chọc: “Anh đừng có tưởng tượng phong phú như thế, bớt xem Sơn Tinh Quái Đàm lại đi. Trương Chuẩn và Genyo Yamazaki đều là thân xác phàm tục, cho dù thật sự đội khăn lên đổi mặt cho bọn họ, anh cũng phải nghĩ đến vấn đề dán hai gương mặt này lại với nhau chứ. Anh cho rằng Trương Chuẩn là Khôi thú, có thể hấp thu dinh dưỡng từ vật chủ, khiến mình hoàn toàn thành đối tượng kí sinh huyễn hóa sao? Đừng có đùa.”
“… Tôi không đùa. Trừ cái này ra, bất kỳ hành động gì, chỉ cần có thể dẫn Khôi tới, chúng tôi đều có thể phối hợp với anh. Anh nói xem, còn cách nào có thể dùng được nữa không? Chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ Khôi dung hợp với cơ thể thứ hai, đánh cờ dưới trạng thái đối phương mạnh nhất được.”
Hoắc Tây Châu chuyển động con mắt, có vẻ mong đợi câu trả lời của Vong Cửu.