Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vong Cửu cúi đầu xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Không có.”
Hoắc Tây Châu không có gì để nói, im lặng nhìn Vong Cửu. Anh không tin Vong Cửu chơi trò trẻ con kích động như vậy.
Vong Cửu tránh ánh mắt, im lặng thổi trà, bình tĩnh nói: “Anh nhìn tôi cũng vô ích. Genyo Yamazaki mà một quân cờ vô dụng, dù có sửa chữa rồi đưa về, Khôi thú cũng không bị trúng kế đâu. Trái lại là Tiền Vũ Đình, chúng ta có thể thảo luận, để người đàn bà này chút sức tàn còn lại.”
“Nói cụ thể đi.” Hoắc Tây Châu khinh miệt xì một tiếng, anh cũng không cho rằng Tiền Vũ Đình có sức hấp dẫn đặc biệt, lại có thể khiến sinh vật yêu dị như Khôi lo nghĩ.
Mà Vong Cửu cố làm ra vẻ huyền bí, lại khiến người ta tức giận: “Anh đừng ra vẻ nữa, chuyện này cứ để tôi làm đi, tránh cho anh cắt ngang tiến độ của chúng tôi.”
Vong Cửu đứng dậy, ra vẻ lười biếng duỗi eo: “Anh không cần nhúng tay vào đâu. Anh chờ hai ngày xem kết quả là được. Có chuyện gì thì sai người đến phòng tôi gọi tôi, mấy ngày nay tôi tốn quá nhiều sức, cần nghỉ ngơi điều tức.”
“Anh…” Hoắc Tây Châu nhíu mày, suy nghĩ một lát lại im miệng, không hỏi nữa.
Nếu Vong Cửu đã có sắp xếp, mà sự an nguy của mộ Tần Vương lại có liên quan đến anh ta, anh ta lại vì quan tâm đến chuyện mặt mũi mà giấu giếm gì đó với mình, thì anh cũng không có cách nào cả.
Vong Cửu cũng không đi một mình, mà dưới cái nhìn soi mói của Hoắc Tây Châu, anh ta làm động tác tay với “Tiền Vũ Đình” và “Genyo Yamazaki”, chỉ trong chớp mắt, hai cơ thể không biết sống chết ấy yên lặng biến mất ngay trước mặt Hoắc Tây Châu.
Thuật pháp vô cùng thần kỳ, có thể nói là kì tích… cũng khiến cho người bình thường nhìn thấy mà sợ hãi.
Hoắc Tây Châu híp mắt lại, hơi liếc nhìn ra sau lưng.
Nếu anh nhớ không nhầm, ban nãy quan phụ tá của anh và mấy vị tướng lĩnh nhà họ Tô cũng theo anh đi vào.
Dù thuật pháo của Vong cửu mạnh hơn nữa thì đối với người bình thường mà nói, cũng là dị loại, khiến cho người ta sợ hãi.
Hoắc Tây Châu không muốn mọi người vì năng lực thần kỳ của Vong Cửu mà kiêng kị anh ta.
Kỳ quái chính là, mấy người sau lưng lại như rô bốt hết pin, duy trì tư thế bước, mặt bình tĩnh lạ thường, thậm chí có thể nó là… Không hề có sức sống, ánh mắt cũng không có chút dao động.
Giống như là bị lên dây cót.
“Anh lại khiến bọn họ…” Hoắc Tây Châu nói chưa hết câu, Vong Cửu đã ngắt lời: “Yên tâm đi, bọn họ không sao cả, chẳng qua là tôi không thích có người quấy rầy tôi với anh bàn chính sự thôi.”
Dứt lời, Vong Cửu chỉ về một hướng, soạt một tiếng, Hoắc Tây Châu ở bên cạnh cũng từ từ biến mất.
Thời gian trong phòng từ trạng thái ngừng khôi phục lại như thường, Trương Chuẩn và mẫy sĩ quan phụ tá của nhà họ Tô chỉ cảm thấy có gió lùa qua trước mắt, lại chớp mắt, không còn nhìn thấy gì cả.
Vẫn là căn lều đó, trống rỗng, chỉ còn sót lại thiếu tướng im lặng ngồi ở chính giữa, nhíu mày trầm tư.
Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng nhìn nhau, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Bọn họ dè dặt tiến đến gần Hoắc Tây Châu, buồn bực nói: “Thiếu tướng, vừa rồi anh có cảm thấy trong lều là lạ không, tôi và A Lượng hình như nghe được anh gọi Cửu công tử.”
“Cửu công tử gì chứ?” Sĩ quan Hồ hỏi, cậu ta có chút khó nghĩ mà đảo mắt nhìn một vòng, không phát hiện ra chỗ nào khả nghi cả.
Chẳng qua là, ban nãy vì muốn bàn chuyện quân tình với Hoắc Tây Châu nên cậu ta mới vào lều thôi.
“Thiếu tướng, chúng tôi đã dựng lều xong rồi, nhưng dụng cụ rất đơn sơ. Cậu xem còn thiếu gì không, tôi cho người đặt mua cho cậu.”
“Cũng có vài thứ, cần phiền anh chuẩn bị xong trong hôm nay.” Ngón tay Hoắc Tây Châu khẽ gõ lên bàn, anh suy nghĩ một hồi rồi nói những món đồ còn thiếu cho Hồ sĩ quan.
Bời vì có mấy thứ trong lều của Hồ sĩ quan có, cậu ta gật đầu với Hoắc Tây Châu, đi mình đi lấy.
Sau khi Hồ sĩ quan rời đi, Hoắc Tây Châu vẫy tay với Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng: “Tôi gặp Vong Cửu rồi.”
“Cái gì? Gặp ở đâu? Mới vừa rồi sao?”
“Ừ, anh ta ở ngay trong doanh trại. Nếu các cậu vô tình gặp được anh ta thì đừng để lộ ra.” Trước khi làm rõ ràng mục đích và hiệu quả thực tế của Vong Cửu, Hoắc Tây Châu cảm thấy để mọi người trong Tô gia quân biết rõ hành động của anh ta là điều không tốt.
“Thiếu tướng, Cửu công tử đến đây làm gì? Bỗng dưng vô cứ quẳng anh ở đây.” Trương Chuẩn buồn bực, trước đó anh ấy cảm thấy Cửu công tử này mặc dù vui buồn thất thường nhưng làm việc rất tốt.
Nhưng lại đúng dịp như vậy, vô duyên vô cớ ném xuống chuyện hợp tác này, không nói lời nào đã biến mất.
Dù thế nào cũng phải cho bọn họ một lời giải thích chứ.