Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Tây Châu dửng dưng nói: “Tôi chỉ nhìn kết quả.”
Nói một cách khác là hiện tại đối với những gì Vong Cửu làm, anh không quản được và cũng không muốn xen vào.
“Nhưng mà ___” Trương Chuẩn thở dài: “Tính cách anh ta nắng mưa thất thường, chúng ta hợp tác với anh ta có thể sẽ gặp bất lợi.”
“Không sai, anh ta cũng quá tùy ý rồi.” Trương Hành Lượng đứng một bên gật đầu, biểu thị rằng bản thân mình cũng rất đồng ý.
Hoắc Tây Châu giơ tay ra dấu bảo mọi người im lặng: “Các cậu không cần phải hỏi nữa, làm tốt mệnh lệnh mà tôi giao cho các cậu là được. Còn về phần anh ta thì chúng ta chỉ cần chờ anh ta giải quyết xong chuyện này, chờ anh ta đến tìm chúng ta là được.”
“Vâng, nhưng…”
“Suỵt, không có gì, sau đây dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận nghe thiếu tướng dặn dò.” Nhìn thấy Hoắc Tây Châu sắp không còn kiên nhẫn được nữa, rõ ràng là không muốn nghe hai người bọn họ nói chuyện của Vong Cửu nữa.
Tương Chuẩn hạ thấp giọng, chặn lời phía sau từ “nhưng” của Trương Hành Lượng.
Hoắc Tây Châu thản nhiên gật đầu, giải thích chi tiết kế hoạch mới được vạch ra cho bọn Trương Chuẩn nghe.
Cuối cùng, anh dừng lại nhìn hai người: “Những lời tôi nói đã hiểu rõ chưa? Để cho các cậu một vài phút suy nghĩ lại, nếu không hiểu chỗ nào có thể hỏi lại ngay lúc này.”
Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng đi lên bắt đầu từ tiểu binh, dựa vào sự dũng cảm giết địch nơi tiền tuyến, từng bước từng bước đi tới vị trí như ngày hôm nay. Kinh nghiệm tác chiến của hai người đối với quân đội vẫn chưa thể nói là không đủ, dù sao thì hai người cũng được coi là lão tướng thân kinh bách chiến. Nếu để cho hai người bọn họ dẫn binh bố trí, kết hợp với kinh nghiệm trên chiến trường của bản thân cũng có thể nghĩ ra mấy phương án chống địch hoàn chỉnh.
Nhưng hôm nay sau khi nghe thiếu tướng giải thích chi tiết về phương án sắp tới, bọn họ cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật sự rất nông cạn, không thể suy nghĩ bao quát được bằng thiếu tướng nhà mình.
“Chúng tôi không có vấn đề gì, tất cả đều nghe theo anh.”
Cơ thể Trương Chuẩn căng thẳng, gật đầu với Hoắc Tây Châu. Trương Hành Lương nghiêm túc suy nghĩ, phụ họa thêm câu: “Cách của thiếu tướng có tiến có lùi, huy động được tối đa sự nhiệt tình và sở trường của quân ta và quân nhà họ Tô, chúng ta chỉ cần dựa theo cách của ngày sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì thắng lợi nằm chắc trong tay.”
“Khụ, đã bắt đầu rồi sao?” Rèm cửa doanh trướng nặng nề bị kéo ra, sau đó lại nặng nề rũ xuống.
Hai tay Hồ sĩ quan đang cầm mấy thứ mà Hoắc Tây Châu vừa mới nhắc tới, chuẩn bị đưa cho Hoắc Tây Châu xem thử.
Hoắc Tây Châu nhận lấy kính viễn vọng quân sự và bản đồ phân bố cơ sở mộ Tần Vương, cẩn thận kiểm tra một lượt. Sau khi xác nhận bản đồ trên đúng với bố trí trong thực tế, khi nhìn dãy núi qua kính viễn vọng, xác định không có tình huống mới nào nào sinh.
Anh gật đầu, cảm ơn Hồ sĩ quan. Tiếp đó truyền mệnh lệnh xuống sắp xếp cho quân đội nhà họ Tô ở bên kia.
Hồ sĩ quan nghe xong, ngay lập tức hành lễ với Hoắc Tây Châu, nghiêm túc nói: “Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ. Nếu không sẽ phải hoãn lại đến ngày tháng năm nào. Vừa rồi lúc tôi ở bên ngoài nghe mọi người nói là muốn chờ người đến, là chờ ai vậy? Có cần tôi phái binh đi đón giúp anh không?”
“Không cần đâu, người kia có xuất hiện hay không cũng không gây ảnh hưởng gì tới cuộc chiến.” Hoắc Tây Châu cảm thấy hơi mệt mỏi, xoa mi tâm, nói: “Hiện tại để cho người khác đưa tôi đi nghỉ ngơi. Có việc gì thì đến tìm tôi. Chúng ta sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch vào ngày mai.”
Mấy này nay ở trên tàu lo lắng cho mọi người, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, hơn nữa bản thân còn phải chờ phản hồi tiến độ bên phía Vong Cửu, Hoắc Tây Châu quyết định, đơn giản để cho tiểu đội ba đi tuần tra xung quanh mộ Tần Vương như thường lệ, sau đó sẽ trở về nghỉ ngơi.
Hồ sĩ quan là người có tinh thần trách nhiệm cao, Hoắc Tây Châu đưa ra mệnh lệnh, cậu ta đã bắt đầu âm thầm suy tính, nếu dựa theo cách làm của Hoắc Tây Châu, lần này nhà họ Tô phái tới là bộ đội tiên phong, sẽ không có tổn thất gì xảy ra. Chính vì vậy cậu ta mới vui vẻ, tích cực ủng hộ.
Đợi đến khi mấy sĩ quan nhận được mệnh lệnh đã rời đi, một mình Hoắc Tây Châu ngồi trên ghế, ánh mắt lóe lên.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Hoắc Tây Châu đột nhiên mở mắt ra.
Trong doanh trại của mình có người lạ.
Tuy rằng người này đã cố ý nín thở, di chuyển không hề phát ra tiếng bước chân, nhưng từ lúc bước vào phòng, trên người gã lại có mùi máu tanh, chính mùi máu tanh này đã đánh thức anh từ trong giấc ngủ nông.